Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Trân Dư Hoài gật đầu, bắt đầu khám nghiệm hiện trường nhưng không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ có cảm giác kỳ lạ vẫn tồn tại trong lòng, liền hỏi thêm một câu: "Anh và đồng chí Tống đúng là có duyên thật! Đúng rồi, anh nói anh cố ý đến tìm đồng chí Tống sao?"

Lục Yến Từ giả vờ như không nghe ra ẩn ý trong lời anh ta, mà nghiêm lúc nói: "Tất nhiên chúng tôi có duyên, cô ấy hiện tại là hôn thê của tôi, tôi đến tìm cô ấy vì đơn xin kết hôn của chúng tôi đã được chấp thuận, có thể đi đăng ký kết hôn rồi." Anh vừa nói xong, Trần Dư Hoài, Lý Thắng Nam và Tiểu La đều ngây người. Trần Dư Hoài giọng có chút khựng lại: "Hai người... sắp kết hôn rồi sao?"

Lý Thắng Nam thì vẻ mặt phấn khích: "Tiểu Nguyệt, cô không ra gì quá rồi, chuyện này sao cô không nói với tôi? Mối quan hệ của chúng ta Azm mà cô còn giấu tôi.

Tống Duệ Nguyệt nghĩ thâm chuyện này mình cũng không thể suốt ngày mang ra nói được! Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn. "Không phải là ngại sao, định đăng ký kết hôn xong rồi mới nói." Cô cố tình làm ra vẻ e thẹn nói. Lục Yến Từ nhìn thấy có chút buồn cười, hắng giọng nói: "Người đã bắt được rồi, còn vấn đề gì thì hỏi nhanh đi."

Trần Dư Hoài suy nghĩ rồi nói: "Sao tối thế này cô lại đi đâu? Lại còn đi vào ngõ này?"

"Tôi đến nhà chú Chu ăn cơm, sau đó ở nhà chú ấy uống mấy ly rượu, đầu óc hơi choáng, đi nhầm đường, đến khi phát hiện muốn quay ra thì họ đã chặn tôi ở bên trong, tôi sợ quá cũng không còn cách nào khác đành lùi mãi, lùi đến đây." Lần trước Tống Duệ Nguyệt đã tìm hiểu rõ về Trần Dư Hoài rồi, cho nên lần này cô đã nghĩ trước mọi chuyện một ngày.

"Sao trong túi cô lại có nhiều tiền mặt thế?"

"Tôi đến Chương Thành kéo khách hàng, đây là một phần tiền đặt cọc, à đúng rồi, anh có thể không biết, chuyện này lại liên quan đến Lâu Chí Cường nữa... " Tống Duệ Nguyệt dứt khoát kể luôn chuyện Lâu Chí Cường để bách hóa tổng hợp và mấy hợp tác xã hủy đơn hàng với cô.

"Mấy ngày nay tôi vì chuyện này mà bận tối mắt tối mũi, chú Chu tra ra là gã ta ở sau lưng phá hoại, đội trưởng Trần, vừa hay làm phiền anh giúp tôi hỏi gã ta xem, tôi có g.i.ế.c cha mẹ gã ta hay đ.â.m vào tổ tiên nhà gã ta không mà lại đối xử với tôi như vậy! Đúng rồi, vừa nãy tôi thấy các anh bắt gã ta, các anh thật là gan dạ! Gã ta là chủ nhiệm ủy ban G, các anh không sợ gã ta ra ngoài trả thù các anh sao?"

"Hừ! Lần này gã ta sợ là không ra ngoài được nữa rồi, sống được đến cuối năm hay không còn khó nói." Giọng Lý Thắng Nam đầy căm phẫn.

Tiểu La ở bên cạnh kéo cô ấy, bị cô ấy trừng mắt nhìn lại.

Trần Dư Hoài mặt lạnh không trực tiếp khiển trách Lý Thắng Nam tiết lộ tình tiết vụ án, chỉ nhìn Tống Duệ Nguyệt nói: "Những chuyện này đến lúc đó tôi sẽ xác minh, nếu đúng sự thật, cũng sẽ báo cáo lên trên, mấy người phụ trách kia cũng không thoát khỏi liên quan. Nhưng mà, cô suy nghĩ kỹ xem, cô có từng đắc tội với gã ta không?"

Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một chút: "Tất nhiên là có rồi! Con trai gã ta là Lâu Dương Vân trước đây từng dây dưa với tôi, hại tôi phải chạy đến đảo Nam Châu hạ hương làm thanh niên trí thức, nếu không, anh nghĩ tôi muốn xuống quê trồng trọt sao? Kết quả, tên điên này cũng theo tôi đến đảo Nam Châu, còn quấy rối tôi, bị tôi dùng gáo phân đánh cho một trận, sau đó thì ngoan ngoãn rồi nhưng mà, gã ta biết chuyện này bằng cách nào?"Nói xong, anh ta gãi đầu, vẻ mặt bối rối.

Trần Dư Hoài nghe cô nói, càng nói càng xa, không hỏi thêm nữa, sau đó dẫn ba tên lưu manh đã bị đánh thức về đồn cảnh sát, tiện thể mang theo cả túi của Tống Duệ Nguyệt và số tiền bên trong, nói là vật chứng, đợi làm rõ vụ án sẽ trả lại.Tống Duệ Nguyệt lại cùng Lục Yến Từ đến cục công an một chuyến, thống kê lại đồ đạc trong túi xách, ký một tờ giấy, đang chuẩn bị về thì Hứa Kiến Trung từ trên lầu xuống gọi cô và Lục Yến Từ lại.

Advertisement
';
Advertisement