"Kiêu Kiều ngoan, sau này chỉ mặc sườn xám ở nhà cho anh xem, được không?" Tống Duệ Nguyệt không nhịn được liếc anh một cái, bây giờ cô có muốn mặc ra ngoài cũng không mặc được! Không phải là chán sống rồi sao. Lục Kim An ở bên ngoài đập cửa rất lâu, cho đến khi đe dọa nếu không cho vào, sẽ sang phòng bên gọi ông bà đến đánh người thì Lục Yến Từ mới mở cửa từ bên trong. Cậu bé muốn xông vào phòng xem Yêu thúc và Yêu thẩm có lén ăn đồ ngon không, kết quả là, chân nhỏ còn chưa bước vào phòng nửa bước thì đã bị Lục Yến Từ xách ra ngoài. "Thay quần áo xong thì sang phòng bên ăn sáng."
Nói xong, anh đóng cửa lại, rồi nói với Lục Kim An: "Dạo này cháu có kiên trì tập võ không? Đến đây, tập cho Yêu thúc xem có thụt lùi không?"
Lục Kim An tập tức không làm ầm ï nữa, đá chân: "Chú nhỏ, chú mau buông cháu xuống, bà làm bữa sáng, cháu phải nhanh chóng qua giúp bà ấy thêm củi vào bếp, cháu phải đi giúp."
Lục Yến Từ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó như vậy, anh cứng rắn xách nó ra sân, nhìn nó đánh xong một bộ quyền, sau đó cũng thuận lợi đen mặt.
"Bắt đầu từ hôm nary, mỗi ngày đứng tấn nửa giờ, đánh 3 bộ quyền." Lục Kim An nghe xong, òa tên một tiếng khóc.
Quá đáng quá, Yêu thẩm mỗi ngày bắt nó học thuộc thơ, viết chữ, tàum toán; bây giờ Yêu thúc còn bắt ó mỗi ngày đứng tấn, đánh 3 bộ quyền. Nó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi mà! Những đứa trẻ ba tuổi nhà người ta còn mặc quần đùi chạy khắp nơi chơi đùa, còn nó thì sao, lại phải học nhiều thứ như vậy, đây có phải là việc mà một đứa trẻ ba tuổi nên làm không?
Hu hu hu, Lục ba tuổi nó thật là quá thảm rồi!
Tống Duệ Nguyệt vừa thay quần áo trong phòng vừa nghe Lục Kim An khóc lóc ủy khuất thì không khỏi buồn cười, đứa trẻ này cũng không nghĩ xem, người ta ba tuổi còn chưa nói sõi, còn nó thì sao, cái miệng cứ ba ba ba, đôi khi nói ra những lời có thể chọc tức c.h.ế.t người, rõ ràng là thông minh hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa chỉ số thông minh còn cao nhưng lại ham chơi, không sớm bồi dưỡng rèn luyện, bồi dưỡng thói quen tốt, sau này không phải sẽ nuôi thành phế vật sao!
Huống hồ, để nó học chữ thuộc thơ, người khác có thể phải mất một ngày, nó chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ, như vậy còn khóc lóc thảm thiết.
Đợi cô thay quần áo, rửa mặt xong, Lục Yến Từ mới hỏi: "Đã mang sổ hộ khẩu chưa?"
Tống Duệ Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cách khó chịu, hôm qua một người nào đó còn cứng miệng nói phải chọn ngày lành tháng tốt mới đi đăng ký kết hôn, mới một đêm, bản thân cũng không nhịn được rồi sao.
Sớm biết mặc sườn xám có sức mạnh lớn như vậy... Thôi bỏ đi, tối qua anh tình nguyện nhịn cũng không tiến hành đến bước cuối cùng!
Trải qua một lần như vậy, cô không cần lo lắng sau này anh ở bên ngoài bị phụ nữ khác quyến rũ tính kế nữa.Dù sao, với vóc dáng, nhan sắc này của cô, anh cũng có thể nhịn được, cũng thật là vô lý!Đến nhà bà Chu, bà ấy thấy Lục Yến Từ thì mặt mày rạng rỡ.
"Ồ, Tiểu Lục được nghỉ phép rồi sao? Hôm qua đến à?"Lục Yến Từ chào hỏi Ông Chu, bà Chu và Chu Dương, rồi nói: "Kiều Kiều và An An dạo này làm phiền hai người rồi."Bà Chu nghe xong, trên mặt không đồng tình trừng mắt nhìn anh nhưng trong lòng lại vui vẻ.
"Tôi coi Tiểu Nguyệt như cháu gái ruột, làm gì có vất vả. Huống hồ An An đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy, giống như một quả hạnh phúc nhỏ vậy."Lục Kim An nghe vậy, lập tức hừ hừ chạy vào lòng bà Chu: "Bà ơi, Yêu thúc của cháu quá độc ác, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cháu phải đứng tấn nửa giờ, còn phải đánh 3 bộ quyền nữa. Cháu còn nhỏ lắm... Cháu mới ba tuổi thôi."Bà Chu nghe xong, mắt cười đến sắp không thấy nữa nhưng lại không dám cười thành tiếng.
"Vậy... Vậy chúng ta không đánh một bộ quyền được không? Mỗi ngày chỉ đánh hai bộ thôi?"Bà Chu biết được tấm lòng của Lục Yến Từ, trước đây cậu bé này từng bị bắt cóc, để nó học đánh quyền cũng là để tự vệ, huống hồ, dạo này nó trông ngày càng tròn trịa, cũng nên vận động một chút.