Hon nữa, cô và Lục Yến Từ thực sự là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi, cả đại sảnh đều tràn ngập những lời chúc mừng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. Ra khỏi cục dân chính, Tống Duệ Nguyệt cầm hai cuốn sổ kết hôn xem đi xem lại, thích không thôi. Kiếp trước, cô và Trương Dục Sơ đi đăng ký kết hôn, vì là lén lút đi, lúc đăng ký xong, trong lòng Trương Dục Sơ thấp thỏm không yên, biết rằng khi về đến nhà, Triệu Hồng Hà chắc chắn sẽ làm ầm lên, còn cô thì trong sự mơ hồ còn có chút sợ hãi khi mình đột nhiên bước vào hôn nhân nhưng lúc đó cô không có lựa chọn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô gả cho người đàn ông mình thích, từ khi quyết định kết hôn với anh, cô đã luôn mong chờ ngày hôm nay, bây giờ câm được giấy chứng nhận kết hôn, hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp, cô tràn đầy mong đợi và hạnh phúc đối với tương lai.
Lục Yến Từ thấy cô từ lúc vào cục dân chính đến giò khóe miệng chưa khép lại, trong mắt cũng tràn đầy sự cưng chiều dịu dàng, anh xoa đầu cô, giọng nói vô cùng ôn hòa: "Đi thôi, chúng ta lấy ảnh rồi đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm, ăn xong cơm, chúng ta đi xem phim, được không?"
Với dáng vẻ hiện tại của cô, nếu để những người đồng đội trong quân đội nhìn thấy, chắc chăn sẽ kinh ngạc đến rớt cả căm. Tống Duệ Nguyệt nghĩ tại thì sau khi cô và Lục Yến Từ xác định quan hệ, hình như vẫn chưa từng hẹn hò. Khi trở tại tiệm ảnh, ông chủ đã rửa xong ảnh, vì Lục Yến Từ và Tống Duệ Nguyệt quá đẹp đôi, quá ăn ảnh, ông chủ còn đề nghị không lấy tiền của họ nhưng muốn lấy ảnh của họ dán tên gương để quảng cáo nhưng Lục Yến Từ đã từ chối.
Ông chủ có vẻ không vui, Tống Duệ Nguyệt thấy vậy liền giải thích: "Ông chủ, ông cũng biết chồng tôi là quân nhân, ảnh của họ không thể tùy tiện phát tán, đây là quân quy, mong ông thông cảm."
"Ồ, ồ, là tôi hồ đồ rồi." Ông chủ lúc này mới nghĩ đến điều này, ông ta mới cười ngượng ngùng xoa đầu.
Tống Duệ Nguyệt nhận ảnh và phim từ tay ông ta, lại đếm lại, mới nói: "Vậy còn bộ ảnh ông rửa riêng kia thì sao? Có thể giao cho chúng tôi không, chúng tôi sẽ trả tiền theo giá."
Ông chủ không ngờ cô lại tinh ý như vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Yến Từ, vội vàng vào phòng rửa ảnh, một lát sau đã lấy ra một chiếc túi giấy.
Tống Duệ Nguyệt nhìn thoáng qua, lại xác nhận: "Đều ở đây hết rồi chứ?"
Ông chủ gật đầu như giã tỏi.
Ông ta còn dám giấu sao, không muốn sống nữa à, chỉ cần nhìn thấy họ căng thẳng như vậy với những bức ảnh này, còn có dáng vẻ hào phóng trả tiền của hai người, cùng với trang phục thì biết là người mà ông ta không thể trêu chọc.
Ánh mắt Lục Yến Từ tràn đầy ý cười, đợi ra khỏi tiệm ảnh, anh hỏi: "Sao em biết ông ta còn giấu một bộ ảnh?""Trực giác, ông ta nói muốn lấy ảnh của chúng ta dán lên cửa sổ để quảng cáo, thế nên em phải cẩn thận hơn!"Bây giờ những người này không có khái niệm xâm phạm quyền hình ảnh, nói gì thì nói, cô cũng không muốn ảnh của mình và Lục Yến Từ được dán bên ngoài để người khác ngắm nghía bình phẩm.
Nhìn thấy cũng đã đến trưa, hai người liền trực tiếp đến nhà hàng quốc doanh vào nhà hàng, bên trong đã có mấy bàn ngồi rồi, Lục Yến Từ dẫn cô đi thẳng đến ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ mà lần đầu tiên họ đến đây ăn cơm.Tống Duệ Nguyệt ngồi xuống, nhớ lại chuyện hai tháng trước, không khỏi cảm thán, lúc đó cô không ngờ rằng mình sẽ kết hôn với Lục Yến Từ.Lục Yến Từ gọi một đĩa cá kho tiêu, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa cải thìa xào, lại gọi thêm một đĩa trứng hấp vôi, ba bát cơm, hai cái bánh bao rồi đi đến.
Một lát sau, phục vụ bưng đồ ăn lên, lập tức thu hút được sự chú ý của mấy bàn bên cạnh.Nhưng hai người như không nhìn thấy, bình tĩnh ăn cơm.Ăn xong, hai vợ chồng định trực tiếp đến rạp chiếu phim xem có phim gì hay không, kết quả, chưa đến rạp chiếu phim, đã thấy Trương Chính Cương đi ra khỏi rạp chiếu phim với một người phụ nữ.