Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tống Duệ Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc: "Chuyện gì cơ? Tối qua xảy ra nhiều chuyện lắm." "Chính là chuyện Lâu Chí Cường g.i.ế.c người giấu xác, nghe nói ông ta còn giam câm một người phụ nữ, tôi còn nghe người ta nói từ khi ông ta vào ủy ban G, ông ta đã lợi dụng chức vụ của mình để cướp đoạt rất nhiều lài sản, lại còn hối lộ một số quan chức, những sổ sách này đều đã bị cục cảnh sát nắm trong tay nhưng cảnh sát đã lục soát dưới gầm giường nhà ông ta được mấy thùng tiền đại đoàn kết, còn những lài sản tham ô kia thì không tìm thấy." Chu Văn Phi nói xong những tin tức mình đò hỏi được, lại nhìn Tống Duệ Nguyệt với vẻ nghỉ ngờ. Tống Duệ Nguyệt nghe nói dưới gầm giường Lâu Chí Cường còn giấu mấy thùng tiền đại đoàn kết, tức giận đến mức muốn hộc máu! Sao cô lại bỏ qua gầm giường chứ.

"Chú Chu, sao chú lại nhìn cháu như vậy? Những gì chú nói là thật hay giả? Chú nói cháu làm là có ý gì? Sao cháu nghe không hiểu gì cả?"

Chu Văn Phi nghe cô nói vậy, nghĩ lại cũng đúng, lại nói: "Nghe nói có người gửi một lá thư tố cáo và một tập lài liệu đến cục cảnh sát, cảnh sát sau khi xem xong lập tức dẫn người đến nhà họ Lâu, vừa vặn bắt gặp Lâu Chí Cường định đi g.i.ế.c người, sau đó liền đào trong nhà ông ta, nghe nói bây giờ trong sân nhà ông ta không còn chỗ nào đặt chân, cuối cùng đào được một xác phụ nữ dưới gốc cây long não ở phía sau."

Tống Duệ Nguyệt nghe xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Chú Chu, chú... chú nói đều là thật sao? Đừng dọa cháu, cháu nhát tắm, không chịu được sợ đâu." Chu Văn Phi: ... Ò, cô nhát sao? Nói ra chắc người ta cười c.h.ế.t mất! Ra khỏi nhà họ Chu, Lục Yến Từ cười nhìn cô nói: "Chắc chắn là em làm rồi phải không?"

Có thể giấu người khác nhưng Tống Duệ Nguyệt biết mình không giấu được Lục Yến Từ.

"Lục Yến Từ, anh không biết đâu, khi em xông vào cái hầm ngầm đó, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lúc đó em thực sự muốn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên súc sinh kia, gã thực sự không xứng làm người!"

Cô chỉ nhìn thấy cảnh tượng đó thôi mà đã không kìm được sự sợ hãi, rùng mình, tức giận đến cực điểm, vậy thì người phụ nữ bị ông ta hành hạ đến chỉ còn thoi thóp kia thì sao? Lúc đó cô ấy phải sợ hãi và tuyệt vọng đến mức nào chứ!

"Nếu như tối qua ba người đó đắc thủ, mà tội ác của Lâu Chí Cường không bị vạch trần thì có lẽ em sẽ trở thành nạn nhân thứ ba."

Hôm qua, trên miếng vải gạc mà ba người đó cầm rõ ràng có xịt thuốc mê.

"Vậy mà em biết rõ nguy hiểm vẫn cố tình mạo hiểm?" Lục Yến Từ mặt lạnh lại, giọng nói nghiêm khắc.

Tống Duệ Nguyệt: ... Xong rồi, sớm biết thế này thì không nên nói nhiều như vậy.

"Anh hung dữ với em làm gì? Em cũng chẳng còn cách nào khác, anh lại không có ở đây, em bị người ta bắt nạt, chẳng lẽ không được đánh trả sao! Chẳng lẽ cứ chờ người ta xử lý mình!"Lục Yến Từ bị cô quát như vậy, cũng nhận ra giọng điệu và thái độ của mình không đúng, trong lòng cũng dâng lên một chút áy náy.

"Kiều Kiều, anh lo em gặp nguy hiểm, em cũng đã nói rồi, anh lại không có ở đây, nếu em xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm sao?"Tống Duệ Nguyệt nổi nóng, tức giận nói: "Làm sao thì làm, em c.h.ế.t rồi anh cứ đi tìm người khác là được."

Lục Yến Từ tức đến mức mặt lại đen đi nhưng thấy đây là bên ngoài, chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong lòng nói: "Xe đạp anh đi rồi, em tự đi bộ về, tiện thể suy nghĩ cho kỹ xem vừa rồi em nói có phải là lời người không?"Nói xong, quay đầu đạp xe đi.

Tống Duệ Nguyệt đứng tại chỗ, chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, thế nào gọi là vừa rồi cô nói không phải lời người?Hừ! Tức c.h.ế.t cô rồi.

Trên đường về, Tống Duệ Nguyệt còn gặp Lý Thắng Nam và Tiểu La đang cầm mấy tấm ảnh dán khắp nơi trên tường.Cô tò mò đi tới xem, suýt nữa bị người trên ảnh dọa cho ngất.

"Thắng Nam, các cô đang làm gì vậy?"

Advertisement
';
Advertisement