Tống Duệ Nguyệt cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lấy. Chỉ là cô không ngờ Trần Dư Hoài cũng đến. Vì nhà Chu Văn Phi đến năm người nên mở hai bàn, may là lúc bà Chư và Tống Duệ Nguyệt nấu ăn đều nấu nhiều hơn một phần, phòng ngừa bất trắc, không ngờ lại vừa khéo. Ông Chu, Hứa Kiến Trung, Chu Văn Phi, Lục Yến Từ, Trần Dư Hoài, Tiểu La, Chu Dương, Chu Tường, Chu Vũ mấy người đàn ông ngồi một bàn, bà Chu, Tống Duệ Nguyệt, Lý Trân, Chu Linh, Lý Thắng Nam và Lục Kim An ngồi một bàn. Lục Kim An lên bàn ăn, nhìn một lượt bàn mình ngồi toàn con gái, lại trèo xuống ghế, nhất quyết chạy sang bàn bên kia.
Miệng còn tẩm bẩm mình cũng là nam tử hán, không thể ngồi cùng bàn với con gái. Tống Duệ Nguyệt trợn trắng mắt, nghĩ thầm nhóc con này ngày càng nghĩ nhiều nhỉ!
Ông Chu vui vẻ bế Lục Kim An ngồi xuống bên cạnh, tại gắp cho nó món nó thích ăn. Trên bàn ăn, tự nhiên sẽ nhắc đến chuyện của Lâu Chí Cường và Trương Chính Cương.r
Chuyện của Lâu Chí Cường là bằng chứng xác thực, hơn nữa chuyện này còn gây chấn động không nhỏ nhưng số lài sản mà Lâu Chí Cường cất giấu bất chính lại không thấy tuăm hơi, cho nên vụ án cũng chậm chạp không thể kết thúc.
Tống Duệ Nguyệt nghe xong liền im lặng.
Trong lòng do dự giữa việc để Lâu Chí Cường nhanh chóng xuống địa ngục báo cáo và giao nộp số lài sản kếch xù đó.
Lục Yến Từ liếc nhìn Tống Duệ Nguyệt đang dựng tai lắng nghe, khóe miệng nhếch lên, lúc này mới trầm giọng hỏi: "Vậy nếu mãi không tìm thấy thì mãi không thi hành án sao?"
"Chắc là không, chuyện này ảnh hưởng quá xấu, bây giờ cả Chương Thành đều truyền tai nhau, nói đủ thứ, nào là sát nhân cuồng, nào là phần tử phản động..., cấp trên chắc chắn phải có lời giải thích với dân chúng." Hứa Kiến Trung uống một ngụm rượu, lại thở dài.
Ông cũng không ngờ mình sắp nghỉ hưu rồi, lại gặp phải một vụ án nan giải như vậy.
Bản thân vụ án này bằng chứng xác thực, gần như ngay trong ngày đã định tội Lâu Chí Cường nhưng số lài sản đó lại biến mất không dấu vết.
Ngay cả Lâu Chí Cường cũng không dám tin, cứ khăng khăng nói sáng trước khi ra ngoài, đồ đạc vẫn còn trong hầm đất.Còn người phụ nữ được cứu ra, đến giờ vẫn hoảng sợ tinh thần mơ hồ, hỏi gì cũng không biết, đặc biệt là nhắc đến Lâu Chí Cường là mất kiểm soát cảm xúc, bây giờ họ còn không dám hỏi.Lại hỏi chuyện Trương Chính Cương, bên cục cảnh sát bây giờ bận rộn không xuể vì chuyện của hai người này, may là bên quân đội cử mấy người đến hỗ trợ điều tra, không thì họ còn không có thời gian đến ăn cơm.
Trên bàn ăn, Lục Yến Từ đương nhiên phải bị ép uống rượu, từng người thay phiên nhau, một bữa cơm, hai chai rượu ngon mà Tống Duệ Nguyệt lấy từ không gian ra đã uống cạn sạch.Đợi tiễn khách đi, Tống Duệ Nguyệt nhìn đống bát đũa bừa bộn trong phòng khách, định ra giếng múc nước đun để rửa bát đũa, kết quả vừa quay người, Lục Yến Từ từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, giọng trầm trầm nói."Kiều Kiều, bồn tắm làm xong rồi, tối nay chúng ta cùng nhau tắm thử xem có bị rò nước không."
Tống Duệ Nguyệt định gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra nhưng sức đàn ông quả thực rất lớn."Nhưng còn nhiều bát chưa rửa lắm." Cô lẩm bẩm một tiếng, mặc dù hai người đã ngủ với nhau mấy ngày rồi nhưng mỗi lần bị người đàn ông này ôm, cô lại không nhịn được mà mềm nhũn, giọng nói càng thêm nũng nịu, khiến lòng người ngứa ngáy."Chúng ta tắm trước, đống trên bàn để sáng mai anh dậy dọn, được không?" Lục Yến Từ có vẻ hơi say, vùi vào cổ cô, hơi thở nóng rực phả ra, Tống Duệ Nguyệt chỉ cảm thấy mình mềm nhũn như sắp tan thành nước, khó chịu rên hừ hừ hai tiếng.
"Vậy… nước, nước cũng chưa đun mà!""Lúc em vẽ tranh, anh đã đun hai ấm nước trên bếp rồi."Tống Duệ Nguyệt: … Được rồi, người ta đã có mưu đồ từ trước, hôm nay cô không thể trốn thoát được nhưng cũng không muốn trốn.
Tắm xong, Tống Duệ Nguyệt trực tiếp ngã gục trong bồn tắm, còn chuyện bồn tắm có bị rò nước hay không thì cô cũng chẳng còn tâm trí để quan tâm nữa.