Tê Vĩnh Tân và thư ký Tiểu Trương nhìn nhau, cuối cùng lại suy nghĩ rất lâu, mới nói: "Được, tuy nhiên việc triển khai cụ thể của vấn đề này, chúng ta có thể phải thảo luận kỹ hơn." Tiếp theo, Tống Duệ Nguyệt cũng không đến bưu điện gọi điện nữa, mà ở nhà cùng Tê Vĩnh Tân thảo luận về việc đặt quây hàng và phương pháp triển khai cụ thể cũng như những vấn đề có thể gặp phải trong quá trình này, Tiểu Trương thì ở bên cạnh ghi chép. Lục Yến Từ ban đầu đang làm đồ nội thất, làm đến sau, tốc độ cũng chậm lại, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tống Duệ Nguyệt đang thảo luận với Tê Vĩnh Tân, cô gái nhỏ như vậy là người mà anh chưa từng gặp, lúc làm việc, vẻ tự tin và bình tĩnh trên khuôn mặt, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích và tràn đầy nhiệt huyết, khiến cho toàn thân cô trở nên vô cùng quyến rũ, rực rỡ. Đợi đến khi ba người bàn bạc xong những vấn đề cụ thể, trời đã tối. Tiểu Trương nói về sau sẽ soạn một bản hợp đồng, đến lúc đó sau khi hai bên ký hợp đồng thì sẽ chính thức thực hiện.
Tống Duệ Nguyệt tiễn Tê Vĩnh Tân và thư ký Tiểu Trương đi, lúc này mới thấy hơi khát, đang định đi pha một tách trà để uống thì Lục Yến Từ đã bưng một tách trà ổi tới. "Nói đến khô cả miệng rồi phải không?" Tống Duệ Nguyệt tiếc anh một cái, giọng điệu nũng nịu: "Biết thì sao không pha cho em một tách trà sớm hơn.”
"Còn không phải là sợ làm phiền đến công việc của em sao." Lục Yến Từ xoa đầu cô, Tống Duệ Nguyệt lập tức thoải mái mà hừ hừ hai tiếng.
"Tiếp theo còn phải tuyển thêm vài người ở đây nữa, đúng rồi, anh có chiến hữu nào xuất ngũ không giới thiệu cho em hai người, em muốn tuyển vài người trông kho, lương tháng đầu tiên cứ trả 30 đồng, ca 8 tiếng, cần ba người, một tuần nghỉ một ngày, lúc nghỉ luân phiên, hai người còn lại phải làm 12 tiếng mỗi người..."
Khuôn mặt Lục Yến Từ thoáng qua vẻ kinh ngạc và có chút cảm động.
"Có chứ, hai ba người thì là gì, hằng năm quân đội đều có rất nhiều quân nhân xuất ngũ, rất nhiều người sau khi trở về, không phải ai cũng được phân công công việc..."
Tống Duệ Nguyệt thở dài, nói: "Đúng vậy, bây giờ công việc ở Chương Thành này đã đàm phán xong, sau này em cũng muốn đặt quầy chuyên dụng như thế này ở những nơi khác, đến lúc đó sẽ cần tuyển thêm nhiều người."
Lục Yến Từ hôn lên trán cô: "Anh thay mặt họ cảm ơn em."
Tống Duệ Nguyệt nhướng mắt cười nói: "Chỉ cảm ơn em như vậy thôi à! Không có cách nào khác để thể hiện sao?"
Lục Yến Từ tưởng cô đang ám chỉ điều gì đó, liền bế cô lên đi về phía phòng."Vậy phu quân sẽ lấy thân báo đáp, thế nào?"Tống Duệ Nguyệt: ... Không thế nào cả, em thấy anh không phải là đang cảm ơn, mà là lấy ơn trả oán.
Sau đó, một vài người phụ trách mới nhậm chức của các hợp tác xã cung ứng cũng lần lượt đến tìm Tống Duệ Nguyệt.Tống Duệ Nguyệt cũng không thực sự ăn chặn số tiền bồi thường hợp đồng vi phạm đó, mà vẫn giữ nguyên đơn hàng trước đó, tuy nhiên vì bên họ đột nhiên hủy hợp đồng nên lô nguyên liệu nhập về trước đó để sản xuất kẹo đã được ưu tiên cung cấp cho bên Kinh Thành và một vài doanh nghiệp khác rồi, cho nên hàng bên họ phải xếp sau.Mấy người phụ trách mới nhậm chức cũng không nói gì, gật đầu đồng ý, đồng thời theo yêu cầu của Tống Duệ Nguyệt mà soạn lại một bản hợp đồng.
Đến lúc này, về cơ bản thì mọi chuyện ở Chương Thành đã xong xuôi.Tống Duệ Nguyệt lại bắt đầu tính toán chuyện đi tuyển người, Tằng A Ngưu nghe nói cô lại kéo được đơn hàng của Chương Thành về, còn phải lập quầy chuyên dụng ở bách hóa tổng hợp, rồi còn phải tuyển người các kiểu, nghe mà chẳng hiểu gì, trực tiếp từ bỏ việc giãy giụa."Được được được, cô là xưởng trưởng, cô muốn làm thế nào thì làm thế ấy, cô định khi nào về thế? Đường ở nhà máy sắp hết rồi..."
"Tôi đã nói rồi, tự làm dây chuyền sản xuất đường trắng đi, người lài sẵn có mà không dùng, tôi nói cho ông biết, hết lô đường trắng này, tôi còn chẳng biết đi đâu tìm cho ông lô khác nữa. Bây giờ tiền đã có rồi, đơn hàng thì chất đống thế này, mà còn lề mề nữa thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy."