Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Phía trước, Tiểu Thẩm và Đại Hặc trao đôi ánh mắt, trong lòng thâm hét lên, ai nói đoàn trưởng của họ là một tảng đá không hiểu phong tình chứ? Bây giò họ mới hiểu, đoàn trưởng của họ là tùy người mà đối xử, đồng thời cũng vô cùng khâm phục chị dâu, thế mà lại có thể khiến một tảng đá nói ra những lời sến súa như vậy, đúng là lợi hại thật! Tống Duệ Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng hai người phía trước, cô cố kìm nén sự thôi thúc muốn ôm chầm lấy Lục Yến Từ và hôn anh thật mạnh, ánh mắt vừa tỉnh quái vừa có chút tỉnh nghịch: "Vậy anh không sợ em lợi dụng danh nghĩa của anh để làm chuyện xấu à!" "Em không phải là loại người đó." Lục Yến Từ không chút do dự trả lời. "Anh tin em như vậy sao!" Trong lòng Tống Duệ Nguyệt ngọt ngào như ăn phải mật.

Lục Yến Từ cười khẽ, nhẹ nhàng đáp: "Ừ." Tiểu Thẩm, Đại Hắc: ... Chắc chắn là bọn họ đã phạm phải tội lày trời gì đó nên mới phải tận mắt chứng kiến cảnh hai người phía sau ân ái như vậy, thật khó chịu, nỗi đau của những kẻ độc thân ai thấu hiểu được chú! Đến đại đội Hải Giác, Tống Duệ Nguyệt trực tiếp đến đại đội bộ trước.

Tằng A Ngưu thấy cô trở về, vui mừng đến nỗi muốn khóc.

"Xưởng trưởng Tống, cô cuối cùng cũng trở về rồi!" Nói xong, định ôm chầm lấy Tống Duệ Nguyệt, không phải muốn chiếm tiện nghi mà là vì quá kích động.

Nhưng người còn chưa kịp đến gần Tống Duệ Nguyệt thì Lục Yến Từ đã chắn trước mặt.

"Đội trưởng Tằng, ông định làm gì?"

Người nào đó mặt đen sì, trầm giọng hỏi.

Đại đội trưởng lúc này mới phản ứng lại, cười trừ: "Cái này... chỉ là quá kích động thôi, ồ đúng rồi, Xưởng trưởng Tống, cô vẫn nên đến nhà máy xem thử đi, đơn đặt hàng quá nhiều, không làm xuể! Còn dây chuyền sản xuất đường trắng, đã bắt đầu làm rồi, nghe nói là hai ngày nữa có thể thử sản xuất lô đường trắng đầu tiên, chỉ là... tôi vẫn luôn lo lắng về thành phần của những người đó, sợ sẽ gây ra chuyện."

Tống Duệ Nguyệt lè lưỡi, không còn cách nào khác, còn chưa vào cửa nhà đã bị Tằng A Ngưu kéo đến nhà máy kẹo.

Lúc này, Tống Thu Dương, Bạch Kỳ, Phàn Kiến Bật ba người đang nghiên cứu điều chỉnh thiết bị, thấy cô đến, bọn họ còn ngẩn ra, đồng thời đều suy nghĩ một vấn đề, họ nên giả vờ quen biết hay là giả vờ không quen biết?"Ồ, chú Tống, chú Bạch, chú Phàn, các chú đang bận à." Tuy nhiên, Tống Duệ Nguyệt đã chủ động chào hỏi trước một bước.

Tằng A Ngưu cũng tỏ ra rất bình thường, hiển nhiên cũng đã đoán được, nếu không thì Tống Duệ Nguyệt không thể nhiều lần nhắc đến việc tìm mấy người ở chuồng bò đến làm thiết bị, nghĩ đến là không biết từ lúc nào, đã móc nối... à không, liên lạc với mấy người đó.Tằng Nguyên Văn ở bên trong nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng chạy ra, thấy Tống Duệ Nguyệt trở về thì vô cùng kích động.

"Xưởng trưởng, cô cuối cùng cũng trở về rồi, chúng tôi nhớ cô muốn chết."Lục Yến Từ: ...

Tống Duệ Nguyệt: ..."Sao anh lại gầy đi nhiều thế?"

Không phải là có vẻ như, mà là chắc chắn đã gầy đi.Tằng Nguyên Văn cười khổ: "Sao mà không gầy được chứ? Lúc đầu nghe nói đơn hàng bên Chương Thành bị hủy, tôi lo lắng đến nỗi hai ngày hai đêm không ngủ được, lo rằng chúng ta sản xuất nhiều kẹo như vậy mà không bán được thì phải làm sao, nào ngờ ngay sau đó bên Kinh Thành, Đông Bắc, Thượng Hải đều có đơn hàng, rồi sau đó, đơn hàng bên Chương Thành lại được khôi phục, tôi lại phải lo lắng năng suất của chúng ta không theo kịp... Còn phải phụ trách đào tạo nhân viên mới, lại phải quản lý nhà máy từ trên xuống dưới, lúc bận rộn đến nỗi không có thời gian uống nước."

Tống Duệ Nguyệt nghe xong, vỗ va hắn: "Sao anh không tìm cho mình hai người giúp việc chứ?"Tằng Nguyên Văn: ... Hắn còn tưởng rằng đây là xưởng trưởng cố ý thử thách năng lực của mình.

"Được rồi, chúng ta xem những thiết bị này trước, lát nữa hãy nói chuyện khác." Tống Duệ Nguyệt cũng mệt, huống hồ cô bận xong việc ở đây còn phải về thu dọn đồ đạc, tối phải theo Lục Yến Từ trở về đảo.

Advertisement
';
Advertisement