Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

"Ai chà, vợ của Tiểu Lục à! Đều là hai mắt hai lô mũi một cái miệng, sao cô lại có thể xinh đẹp như vậy chứ. Bỏ qua việc Tiểu Lục vội vàng cưới cô về nhà, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ cười tỉnh giấc trong mơ mất." Người phụ nữ lớn tuổi nói chuyện với giọng địa phương phương Bắc, nhìn chằm chằm vào Tống Duệ Nguyệt, đôi mắt không rời, một đôi tay đầy vết chai như cành cây khô nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, mịn màng của Tống Duệ Nguyệt rồi sờ đi sờ lại.

Tống Duệ Nguyệt: ... Bà ơi, mặc dù bà đang khen tôi nhưng mà, bà có thể đừng sờ tôi như vậy không?

Bên cạnh, Lục Yến Từ nhìn thấy cảnh này, tiến lên nói: "Kiều Kiều, đi lấy kẹo mừng ra, chia cho mọi người nào!" Tống Duệ Nguyệt giật mình, vội vàng rút tay lại, quay người về phòng lấy kẹo mừng. Bà lão tức giận đ.ấ.m vào người Lục Yến Từ một cái: "Sao thế, sờ tay vợ mình mà cũng không nốỡ à!"

Hừùi Bà lão này không thấy à, Tiểu Lục này đúng là một bình dẫm chual Lục Yến Từ: ... Đương nhiên chỉ có anh mới được sờ tay vợ mình, bà lão cũng không được, ai cũng không được! "Bác gái, bác rảnh rỗi không có việc gì làm thì tát nữa khi Kiều Kiều nhà tôi lấy kẹo mừng ra, bác dẫn cháu đi phát kẹo làm quen với mọi người."

Tay vợ tôi đã bị bác sờ rồi, bác phải làm gì đó chứ!

Bà lão là mẹ của Đới Nguyên Diệu ở nhà bên, sau khi ông bạn già qua đời thì được con trai cả đón về để phụng dưỡng, tiện thể giúp trông cháu trai cháu gái.

Tống Duệ Nguyệt lấy ra một gói kẹo mừng rất to, nặng tới mười mấy hai mươi cân, bà lão thấy cô cầm trên tay nhẹ nhàng như không, liền tiến lại gần cân thử, kết quả suýt nữa làm bà lão đau cả lưng.

"Kiều Kiều à! Cháu khỏe thật đấy!" Bà lão khen ngợi.

Kết quả, Lục Yến Từ nghe xong, sắc mặt tối sầm lại: "Bác gái, bác gọi vợ cháu là Tiểu Nguyệt đi, tên thật của cô ấy là Tống Duệ Nguyệt, Nguyệt trong trăng sáng."

Tống Duệ Nguyệt đỏ mặt, vì cô nhớ đến cảnh mỗi tối có người thì thầm bên tai cô từng tiếng một, nói thật thì đôi khi Lục Yến Từ gọi tên thân mật của cô, cô đều không tự chủ được mà run rẩy.

Bà lão ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ sao chỉ có anh được gọi người khác mà người khác không được gọi?

"Bác gái, chúng ta đi phát kẹo mừng thôi." Tống Duệ Nguyệt nói, rồi dìu bà lão ra ngoài.Lúc này bên ngoài thực sự rất náo nhiệt, tất cả đều chờ để nhìn rõ dung nhan của cô dâu, dù sao thì cô còn chưa lên đảo đã nổi tiếng khắp đảo rồi, có thể thu phục được Lục đoàn trưởng, một gã độc thân lâu năm thì làm sao không khiến mọi người tò mò cho được?Ngay cả Đại Hắc, Tiểu Thẩm, Mạnh Phương Trì và ba chàng trai khác cũng đứng bên ngoài chờ.Chủ yếu là muốn gặp vợ của đoàn trưởng của họ.

Vì vậy, khi Tống Duệ Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa, tiếng bàn tán bỗng chốc im bặt, từng người một đều nhìn cô chằm chằm đến ngây người.Tống Duệ Nguyệt: ... Cũng không cần như vậy.Lục Yến Từ đang ở bên trong sắp xếp đồ đạc, nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động, cũng thấy lạ, liền đi ra ngoài xem thử."Tiểu Lục à! Đây thực sự là vợ của anh à? Mắt anh tinh thật đấy!"

"Đúng vậy, vợ anh còn có em gái không? Nếu có thì làm mối cho con trai út của tôi đi!"Lục Yến Từ: ..."Nhà vợ tôi chỉ có một đứa con.""Vậy thì anh và vợ anh nhanh chóng sinh một đứa đi, sinh con gái thì kết thông gia với con trai tôi, sinh con trai thì kết thông gia với con gái tôi. Ôi chao, xinh đẹp như vậy, sau này sinh con ra, không phải là đẹp c.h.ế.t người sao!" Đây là lời của một người chị dâu khác.

Tống Duệ Nguyệt: ..."Các chị được rồi đấy! Cô dâu mới vừa về nhà, bố mẹ chồng còn chưa giục sinh mà các chị đã bắt đầu giục rồi. Còn ăn kẹo mừng không?"Bà lão ở bên cạnh hét lên một tiếng, lập tức một đám trẻ con ùa đến.Tống Duệ Nguyệt rất hào phóng, thấy ai cũng nắm một nắm kẹo mừng, bà lão lại tiện thể nói cho cô biết đây là vợ của ai, đây là mẹ của ai, về cơ bản là đã nhận biết hết những người thân trong quân đội, kẹo trong tay cô cũng không còn một viên.

Advertisement
';
Advertisement