Tả sư trưởng và Thiệu chính ủy nhìn nhau, không biểu lộ thái độ, một lúc sau mới nói: "Chuyện này hơi phiền phức nhưng chúng tôi sẽ nghĩ cách, cố gắng hết sức không để lộ họ." Tống Duệ Nguyệt cũng không muốn họ hứa chắc, chỉ cân đưa ra lời hứa như vậy là tốt lắm rồi. Hơn nữa, chuyện này vốn liên quan đến lợi ích chung của toàn thể đại đội Hải Giác và một số đại đội lân cận, chỉ cần không phải người cố tình phá hoại, vợ chồng La Khang Bình và Tống Thu Dương cùng mấy người kia hẳn là sẽ khá an toàn. Trên bàn ăn, cô lại nói ra một số suy nghĩ của mình. "Hàng hóa bên nhà máy đường sản xuất ra, phải ưu tiên cung cấp cho nhà máy kẹo, đợi sau này máy móc nhiều hơn, tuyển thêm người, kéo thêm được nhiều đơn hàng, rồi mới từ từ mở rộng sản xuất... Còn về kênh bán hàng, có thể tuyển một số nhân viên kinh doanh, cháu nghe nói tháng 6 năm nay, quốc gia sẽ tổ chức Hội chợ thương mại lần thứ nhất ở Thượng Hải, chú Tả, nếu chúng ta có thể tìm cách xin được một gian hàng thì tốt quá."
Tống Duệ Nguyệt biết chuyện này là khi trò chuyện với những cán bộ cao cấp trong toa tàu trên xe tửa, sau đó vẫn tuôn ghi nhớ trong lòng. "Ý cháu là mang đường trắng đi tham gia hội chợ thương mại sao? Như vậy có phải quá bình thường không?" "Chắc chắn không chỉ vậy, chú bảo xem, hiện tại không phải có kẹo sao? Nhà máy đường chúng ta còn có thể sản xuất đường đỏ nữa! Chúng ta dựa vào biển để sinh sống, có thể kêu gọi quân tẩu và người dân địa phương đi nhặt hàu, chúng ta có thể mở thêm một nhà máy sản xuất đầu hào, chú đã ăn mì ăn tiền chưa? Chúng ta cũng có thể sản xuất... Trên đảo chúng ta có rất nhiều vải thiều, xoài, có thể làm thành đồ hộp... Không phải những thứ này đều có thể mang đi hội chợ thương mại sao? Chỉ cần một gian hàng là đủ rồi, chú xem, nghĩ cách đủ!"
Tống Duệ Nguyệt mắt sáng rực nhìn hai vị lãnh đạo là Tả sư trưởng và Thiệu chính ủy, chỉ thiếu điều nói rằng cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, không lấy thì phí!
"Cái đó, Tiểu Lục à! Ăn đi... Hôm nay thịt kho tàu này do thím cháu làm ngon lắm." Tả sư trưởng bị Tống Duệ Nguyệt nhìn đến mức không được tự nhiên, quay đầu, cười mị mị gắp cho Lục Yến Từ một miếng thịt kho tàu nạc mỡ xen kẽ.
Lục Yến Từ: "Đây là do vợ tôi làm... Chú muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi!"
Tả sư trưởng cười gượng gạo: "Cái đó, chuyện gian hàng, cháu nói với bố chồng nhà cháu, chắc là xin được thôi?"
Lục Yến Từ: ... Quả là cáo già.
Tống Duệ Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn Lục Yến Từ, do dự nói: "Nếu phiền phức thì thôi, cùng lắm thì đi khắp nơi chạy vạy."
"Ăn cơm xong rồi gọi điện, vừa hay em vẫn chưa nói chuyện với bố mẹ anh." Lục Yến Từ liếc Tả sư trưởng một cái, nếu không phải vì cô gái nhỏ nhà mình, anh mới lười mở lời với ông già kia.
Tống Duệ Nguyệt: ... Ơ! Đột ngột quá, hơi căng thẳng phải làm sao? Đây là lần đầu tiên nói chuyện với bố mẹ chồng mà.Tả sư trưởng và Thiệu chính ủy nghe vậy, lập tức cười ha ha, nghĩ rằng chuyện này hẳn là thành rồi, lại bắt đầu hỏi Tống Duệ Nguyệt cách làm dầu hào và mì ăn liền, còn đồ hộp thì làm thế nào...
Ăn cơm xong, Tống Duệ Nguyệt vào bếp giúp Trang Tự Nghi dọn dẹp, còn Lục Yến Từ thì ngồi trên ghế sofa cùng Tả sư trưởng và Thiệu chính ủy, lấy quà tặng hai người ra."Kiều Kiều nghe nói hai chú thích uống trà nên đặc biệt mang một ít trà từ Chương Thành về, hai cân Hầu Quế, hai cân Sẻ Lưỡi; còn có hai miếng giò heo, hai chú xem mà chia nhau."
Lục Yến Từ cũng lười nói những lời khách sáo, bày hết đồ lên bàn trà.Tả sư trưởng và Thiệu chính ủy nhìn nhau, cố nhịn không nhìn vào trà.
"Trà và giò heo này quý quá, cậu cậu cậu... cậu mau mang về đi, đừng để ở đây chướng mắt tôi."Tả Hòa An còn thấy giò heo ổn nhưng trà thì ông chỉ nghe chứ chưa từng uống, hơn nữa, tuy ông là lính tráng nhưng uống trà nhiều năm như vậy, Hầu Quế và Sẻ Lưỡi là loại trà gì thì cũng từng nghe qua, trước kia thời phong kiến, đây là loại trà cống phẩm chỉ vua mới được uống.
Không ngờ có ngày ông Tả Hòa An này cũng được nhìn thấy loại trà danh tiếng như vậy, chỉ là quá quý trọng, nếu nhận thì thấy áy náy.