Lục Yến Từ và Tống Duệ Nguyệt cũng không biết đối diện Lục Binh Văn đã nói gì với Sư trưởng Tả, chỉ nghe thấy ông lão cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm lúc "Ừm... Được... Ữm... Tôi hiểu... Được... Tốt..." Sau đó liền đi ra khỏi nhà họ Tả. Quay lại nói về Chính ủy Thiệu, vừa vào cửa Nguyễn Anh Hoa đã chặn ông ta ở cửa. "Lão Thiệu, ông đi ăn cơm nhà bên à? Tay cầm gì thế? Để tôi xem nào?" Buổi chiều Nguyễn Anh Hoa đã thấy Lục Yến Từ dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp, còn đắt theo một đứa trẻ đến nhà họ Tả.
Bà ta biết người phụ nữ đó là ai, cũng chính vì biết nên trong lòng càng tức tối. "Đây là trà và chân giò mà vợ chồng Tiểu Lục tặng, bà cầm lấy, trà tôi tự giữ là được." Chính ủy Thiệu đưa cho Nguyễn Anh Hoa một miếng châ giò lớn bọc trong giấy dầu nhưng bà ta không nhận, mà ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào hai hộp trà lớn trong tay ông ta.
"Cô ta tặng ông trà ngon gì được chứ? Đưa đây tôi xem nào." Nguyễn Anh Hoa khinh thường nói, tay không tự chủ đưa về phía n.g.ự.c Thiệu Chính Hồng.
Thiệu Chính Hồng nghe bà ta nói vậy, lông mày bắt đầu giật giật, vội vã đập tay bà ta ra: "Không tốt, bà giành gì thế? Trà này dù không tốt thì cũng là tấm lòng của người ta."
Nguyễn Anh Hoa bĩu môi: "Không xem thì thôi. Nhưng mà, lão Thiệu, hôm nay Lục Yến Từ làm vậy có hơi quá đáng không hả? Sao thế, lão Tả là lãnh đạo của cậu ta, còn tôi thì không phải sao? Chỉ dẫn vợ anh ta đến nhà lão Tả, còn nhà chúng ta thì cậu ta không thèm bước chân vào? Nói thế nào nhỉ? Là coi thường nhà chúng ta? Hay là coi thường ông làm chính ủy?"
Thiệu Chính Hồng đang định lên lầu, nghe vậy, đột nhiên quay người lại, nghiêm lúc nhìn Nguyễn Anh Hoa nói: "Vậy thì ngày mai bà cũng học theo Tiểu Trang, nấu một bữa cơm, mời Lục Yến Từ và Tiểu Tống đến nhà chúng ta ăn cơm? Tôi không thấy có gì không ổn, người ta tặng trà, tôi và lão Tả đều được như nhau, chân giò cũng mỗi người một phần, lễ vật này đủ nặng rồi, còn việc không đến nhà thì chắc chắn người ta có lý do không đến, trong lòng bà không biết sao, có cần tôi chỉ ra không?"
Lần trước, Lục Yến Từ mang hai nồi đồ ăn lớn từ đại đội Hải Giác đến, cán bộ cấp đoàn và phu nhân trong quân đội đều được mời đến nhà lão Tả ăn cơm, chỉ riêng Nguyễn Anh Hoa là không được mời, một chính ủy như ông ta, quen biết Lục Yến Từ mười năm rồi, có thể không biết tính anh thế nào sao?
Huống hồ, Nguyễn Anh Hoa là vợ ông ta, ông ta lại càng không thể không biết vợ mình là người thế nào.
Nguyễn Anh Hoa bị Thiệu Chính Hồng liên tục chất vấn như vậy, mím môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Hừ! Đến cửa cũng không thèm bước vào, còn muốn bà mời ăn cơm? Mơ đi!"Vậy trà này, ông nhiều thế cũng uống không hết, chia một nửa ra, tôi mang về cho bố và anh trai tôi nếm thử."Nguyễn Anh Hoa thấy hai hộp lớn như vậy thì chắc chắn trà bên trong sẽ không tệ, liền đi theo, muốn lấy một nửa trà từ tay Thiệu Chính Hồng.
Bà ta vẫn thấy ônng ta trân trọng như vậy, nếu không, bà ta đã phải lôi hết về nhà mẹ đẻ rồi.Nhưng lần này Thiệu Chính Hồng đã được Tả Hòa An nhắc nhở, nghe bà ta nói vậy, liền ôm chặt hơn."Không được, trà này bà chê là không tốt sao, không tốt thì bà lấy về làm gì? Trà này ai cũng đừng hòng lấy đi của tôi một sợi."
Nói xong, ông ta sải bước lên phòng làm việc ở tầng hai.Đợi đến khi Nguyễn Anh Hoa đuổi đến cửa thì Thiệu Chính Hồng vừa đóng cửa lại, không cướp được, tức đến nỗi bà ta suýt nữa đạp cửa.Đến ngày hôm sau, khi Thiệu Chính Hồng thức dậy thì phát hiện Nguyễn Anh Hoa đã dậy rồi, đầu tiên là ngẩn người, sau đó hoảng hốt, thậm chí còn không kịp mặc quần áo, liền chạy vào phòng làm việc, kết quả là thấy két sắt của mình bị mở ra, lài liệu bên trong rơi vãi khắp nơi, hai hộp trà kia đã biến mất không còn dấu vết.