“Tôi... tôi thật sự không, không có, không nhìn gì cả. Có thể là lúc lấy trà, không cẩn thận... làm rơi ra." Giọng Nguyễn Anh Hoa ngày càng nhỏ, cũng ngày càng chột dạ, làm phu nhân chính ủy sư đoàn nhiều năm như vậy, bình thường Thiệu Chính Hồng cũng giáo dục tư tưởng cho bà ta không ít, lẽ nào bà ta thật sự không nhớ sao? "Vậy thì bà lén nhớ mật khẩu két sắt của tôi để làm gì? Bà không biết đây là vi phạm kỷ luật sao? Bà nói bà không xem, vậy thì lúc tôi không ở nhà, ai biết bà có mở két sắt sau lưng tôi, xem lài liệu bên trong không? Nguyễn Anh Hoa, bà thật sự... bà đúng là đồ ngu thiển cận!" Thiệu Chính Hồng đã không biết phải mắng như thế nào nữa. "Tôi chỉ sợ ông lén giấu đồ vào bên trong, ông còn mắng tôi, nếu không phải vì vợ Lục Yến Từ gây chuyện, nhất quyết tặng trà, mà ông lại không chịu chia một nửa cho bố tôi thì tôi... có cần phải mỏ két sắt không? Hơn nữa, tôi tưởng ông để hết lài liệu quan trọng trong quân đội rồi, nào biết ông còn để ở nhà nữa! Như vậy không an toàn sao?" Lúc này Nguyễn Anh Hoa vội vàng trốn tránh trách nhiệm, hễ ai có thể kéo vào thì bà ta đều kéo vào.
Nhưng bà ta không biết rằng càng như vậy, Thiệu Chính Hồng càng tức giận. "Bà còn biết xấu hổ không? Quân đội hễ chia được chút vật tư nào, bà đều muốn chuyển hết về nhà mẹ đẻ, chuyện này tôi cũng không nói nữa, trà do vợ Tiểu Lục tặng cũng cản trở bà sao? Chính bà tham fam vi phạm kỷ tuật, bây giờ tại quay sang trách người khác? Nếu cô ấy biết bà có thể làm ra chuyện như vậy thì trà này cô ấy sẽ không bao giờ tặng. Bà đã không buông bỏ được nhà mẹ đẻ như vậy thì ty hôn đi! Ly hôn rồi, nửa đời sau bà cứ ở bên bố và anh trai bà." Thiệu Chính Hồng tức đến mức không cần mặt mũi nữa, dứt khoát nói rõ những chuyện tộn xộn này trước mặt Tả Hòa An.
"Sao có thể được? Không được, tôi không đồng ý, Thiệu Chính Hồng, ông muốn ly hôn với tôi để cưới người trẻ đẹp hơn sao? Không được, tôi nói cho ông biết, hôn nhân quân nhân được pháp luật bảo vệ, không phải ông muốn ly hôn là ly hôn được." Nguyễn Anh Hoa vừa nghe nói đến ly hôn thì hoảng sợ, tức giận hét lớn.
Thiệu Chính Hồng cười lạnh: "Bây giờ không còn do bà quyết định nữa." Nói xong, lại nhìn về phía Sư trưởng Tả nói: "Lão Tả, chuyện tiếp theo để ông xử lý đi, tôi... lên viết bản kiểm điểm, chờ tổ chức xử lý!"
Sư trưởng Tả không ngờ hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, còn phải xem cấp trên định tính thế nào.
Nhưng chuyện của Nguyễn Anh Hoa ở đây chắc chắn phải điều tra rõ ràng.
Gật đầu, ông vỗ vai Thiệu Chính Hồng, không nói gì nữa, sau đó nhìn về phía Tiểu Lưu và hai người lính phía sau nói: "Đưa đồng chí Nguyễn Anh Hoa đến phòng thẩm vấn của quân đội!"
Nguyễn Anh Hoa lúc này mới thực sự ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, hoàn toàn sợ hãi, nước mắt đột nhiên rơi xuống: "Lão Thiệu, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả! Lão Tả, ông phải tin tôi! Sau này tôi không dám nữa, các ông đừng... Các cậu buông ra... Lão Thiệu, ông mau cứu tôi!"
Thiệu Chính Hồng như không nghe thấy gì, tấm lưng vốn thẳng tắp của ông đã còng xuống, như một cái máy đi lên lầu...
Tả An Hòa định dẫn Nguyễn Anh Hoa đi nhưng chỉ nghe thấy mấy tiếng "Ầm ầm", trong lòng ông ta bất an, đột nhiên quay lại thì thấy Thiệu Chính Hồng ngã thẳng từ trên cầu thang xuống."Lão Thiệu... Nhanh, Tiểu Lưu, mau đi gọi bác sĩ..."
Tống Duệ Nguyệt khi tỉnh dậy vào buổi sáng, thấy Lục Yến Từ vẫn còn ở nhà, không đi làm ở quân đội, cô có chút tò mò."Hôm nay anh không cần đi làm sao? Không phải kỳ nghỉ đã kết thúc rồi?"
Cô xoa xoa cái eo đau nhức, ánh mắt có chút oán trách nhìn người đàn ông.Người đàn ông thối tha này không biết lấy đâu ra nhiều sức như vậy, mỗi tối đều có thể giày vò cô đến nửa đêm, nếu không có ngọc dịch, eo cô đã gãy từ lâu rồi.