Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

"Cánh tay phải? Anh ta là cánh tay trái, còn Lâm Thời Minh kia là cánh tay trái? Kiều Kiều, vậy anh là gì của em?" Lục Yến Từ cũng không biết mình bị làm sao, từ tối hôm qua biết được những chuyện đó, anh cứ ngâm mình trong hũ giấm, rõ ràng biết cô và Hà Bảo Trụ kia chỉ là đồng nghiệp trong công việc nhưng vẫn không nhịn được con ghen trong lòng. Tống Duệ Nguyệt: ... Mùi giấm chua này nồng quá. "Anh qua đây, em nói cho anh biết." Cô không còn cách nào khác, chồng mình thì phải tự mình đỗ dành thôi! Lục Yến Từ tiến lại gần, Tống Duệ Nguyệt kiếng chân thì thầm bên tai anh: "Anh là chồng em, là người yêu của em." Câu nói này giống như một đóa pháo hoa, nở rộ trong đầu Lục Yến Từ.

"Kiều Kiều, em nói tại tần nữa." "Không nói nữa." Tống Duệ Nguyệt nói xong cũng thấy ngượng, tỏ tình gì đó thật khiến người ta xấu hổ. Lục Yến Từ không buông tha, anh ôm lấy eo cô, ánh mắt cháy bỏng nói: "Kiều Kiều, ngoan, nói tại tần nữa."

Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, lại lặp lại một lần nữa, lần này vẫn nhìn vào mắt anh từng chữ một nói ra.

Vừa dứt lời, nụ hôn của anh đã hạ xuống, hôn đến nỗi đầu cô choáng váng, chân mềm nhũn, cô nghĩ nếu tiếp tục hôn như vậy, có lẽ hai người sẽ xảy ra chuyện gì đó mất.

"Hai đứa còn không vào ăn cơm, đứng ngoài đó làm gì?"

Đột nhiên, một giọng nói già nua truyền đến từ phía cửa.

Tống Duệ Nguyệt giật mình, đ.ấ.m mạnh vào người anh mấy cái, anh mới buông cô ra.

"Anh... anh thật là..." Tống Duệ Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn anh.

Lục Yến Từ vẫn luôn tỏ ra thản nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cô đôi khi nghĩ nếu như bị người khác bắt gặp, anh cũng chẳng biết xấu hổ là gì.Về điểm này, cô thật sự không bằng anh, đôi khi cũng không biết anh là mặt dày hay là quá biết giả vờ.Ăn cơm xong, Tống Duệ Nguyệt vốn định ở lại nhà bà Tặng một đêm, kết quả Lục Yến Từ nói ông lão vẫn đang đợi ở bến đò, không còn cách nào khác, cô đành phải trở về đảo.Đợi đến nhà, sau khi dỗ Lục Kim An ngủ, cô đương nhiên không tránh khỏi bị anh làm phiền, sau khi xong việc, cô lười biếng nằm trong lòng anh hỏi: "Anh có phải bị em kích thích không? Hai ngày nay sao lại kỳ lạ thế?"

Lục Yến Từ hôn lên môi cô rồi mới phủ nhận: "Không có."Tống Duệ Nguyệt cười lạnh một tiếng."Em tin anh mới là lạ, giống như bị đánh đổ hũ giấm vậy.""Kiều Kiều, sau này đừng liên lạc với người đàn ông bên kia nữa, được không?" Lục Yến Từ suy nghĩ một lúc, vẫn nói ra lời đã kìm nén cả ngày lẫn đêm.

Tống Duệ Nguyệt sửng sốt rồi ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh."Anh đây là đang ghen với chính mình sao?""Anh là anh, anh ta là anh ta.""Được rồi nhưng anh ta là một ông lão sáu bảy mươi tuổi rồi, anh cũng ghen sao?" Tống Duệ Nguyệt cảm thấy đàn ông đôi khi vô lý đến mức phụ nữ cũng phải tự thấy thua kém!

Lục Yến Từ: ... Anh hình như không nghĩ đến điểm này."Anh đã nói là anh không ghen, chỉ là như vậy sẽ làm phiền đến đối phương, cũng không tốt." Anh bắt đầu tìm cách chữa cháy cho mình.Tống Duệ Nguyệt: ... Được được được, anh nói thế nào cũng được."Thực ra em có trả công nhưng anh không thích em liên lạc với anh ta thì thôi vậy!"

Lục Yến Từ: ..."Kiều Kiều ngoan quá."Tống Duệ Nguyệt trợn mắt: Đàn ông!"Kiều Kiều, bác sĩ nói xác suất chính ủy Thiệu tỉnh lại hơi thấp, bảo chúng ta chuẩn bị tâm lý."

Lục Yến Từ nói lời này, vẻ mặt có chút phức tạp, xét về tình cảm, Thiệu Chính Hồng không chỉ là cấp trên của anh mà còn là một bậc tiền bối nhân từ, cho nên khi nghe được chuyện này, trong lòng anh vẫn rất khó chịu."Anh cần em cho anh không gian để suy nghĩ, đúng không?" Tống Duệ Nguyệt không cần anh nói cũng hiểu.Lục Yến Từ lắc đầu: "Thứ này không thể dùng bừa bãi, dễ gây nghi ngờ, sẽ không có lợi cho em, anh và sư trưởng Tả bàn bạc, muốn đưa chính ủy Thiệu đến bệnh viện bên Kinh Thị để phẫu thuật. Em thấy như vậy có được không?"

Advertisement
';
Advertisement