Tôn Hướng Quốc vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bà Liêu xóm lại làm âm lên. "Tôi khổ quá mà, người ta nói nuôi con để phòng già, tôi sinh con trai còn không bằng không sinh! Tôi đã già cả thế này rồi, đuổi tôi về quê cũ, tôi còn sống thế nào? Đây là muốn tôi c.h.ế.t mà!" Hứa Tâm Kiều nghe tiếng khóc này thì lập tức nổi giận, nhảy dựng lên: "Bà muốn khóc thì về nhà mà khóc, đừng khóc ở nhà tôi, bà không ngậm miệng, tin tôi lấy gậy đánh bà không? Tiểu Nguyệt thấy bà là bà già nên không ra tay với bà, tôi thì không quan tâm." Tôn Hướng Quốc không hiểu Tống Duệ Nguyệt nhưng biết Hứa Tâm Kiều là người tính tình thẳng thắn, vội vàng kéo mẹ mình đi. Triệu Nguyệt Quế nghe nói sẽ đưa mẹ chồng đi, nụ cười trên mặt không giấu được, cũng vội vàng đi theo sau Tôn Hướng Quốc.
Bên này vừa đi, trong sân đã hòa thuận hơn nhiều. Tống Duệ Nguyệt đưa chìa khóa cổng cho Tiểu Thẩm nói: "Tiểu Thẩm, phiền anh đến bếp bê mấy thùng đầu hào kia qua đây." Tiểu Thẩm, Đại Hắc và Mạnh Phương Trì sang bên kia, một lúc sau, mỗi người bê một thùng gỗ nhỏ có nắp đậy sang.
Tống Duệ Nguyệt mở một thùng ra nói: "Đây chính là dầu hào, hôm qua chúng tôi đã xào thử, đúng là rất ngon."
lBị nhầm lẫn dầu hào thành mắm hào, xin lỗi các độc giả)
Hứa Tâm Kiều nói đến đây, mắt cũng sáng lên: "Sư trưởng Tả, rau xanh xào bằng dầu hào sẽ tươi ngon hơn, Tiểu Điềm nhà tôi không thích ăn rau xanh nhất, hôm qua chúng tôi dùng dầu hào xào hai đĩa rau xanh, mấy đứa trẻ ăn sạch sẽ."
Sư trưởng Tả nghi ngờ, dùng ngón tay chấm một chút cho vào miệng, quả thực khi vào miệng rất tươi và mặn.
"Sĩ quan hậu cần, lấy một ít dầu hào này đến nhà ăn, hôm nay bảo họ xào rau thì cho thêm chút dầu hào, xem phản ứng của mọi người thế nào."
Tống Duệ Nguyệt cũng nghĩ như vậy, trước tiên cho quân đội thử mùi vị, cô lại viết một số phương pháp sử dụng dầu hào để nêm nếm, có thể cho vào những món ăn nào lên một tờ giấy, đưa cho sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần nhìn nét chữ thanh tú, nội dung rõ ràng trên tờ giấy, gật đầu khen ngợi: "Mắt của Đoàn trưởng Lục thật tinh, đây là cưới được một báu vật về rồi!"
Sư trưởng Tả rất đồng tình gật đầu.Đúng vậy, anh cưới một người vợ, toàn bộ quân đội trên đảo đều được hưởng lợi.Không biết tên này gặp may mắn gì, cưới được một người vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như vậy, khiến bao nhiêu người phải ghen tị!
Tống Duệ Nguyệt: … Các người khen người khác trực tiếp như vậy sao?"Tiểu Nguyệt, em không phải nói vẫn còn một số thịt hàu chưa nấu sao? Hay là hôm nay chúng ta giúp em nấu đi. Em và Tâm Kiều vừa hay nghỉ ngơi một chút." Thẩm Tang Như đề nghị.Tống Duệ Nguyệt và Hứa Tâm Kiều nhìn nhau, gật đầu: "Được, vậy làm phiền các chị dâu rồi."
"Không phiền, chúng tôi cũng muốn làm chút gì đó cho quân đội, hơn nữa nhà máy dầu hào sắp mở rồi, chúng tôi còn muốn đến nhà máy làm việc để kiếm chút tiền lương." Thẩm Tang Như rất thẳng thắn, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình mà không hề kiêng dè.Sư trưởng Tả nghe xong, cười nói: "Yên tâm, Tiểu Nguyệt đã nói, còn muốn mở một nhà máy mì ăn liền, đến lúc đó chúng ta sẽ cố gắng để mọi quân tẩu trên đảo đều có thể kiếm được tiền lương."Nghiêm Hồng Tinh nghe xong, kinh ngạc kêu lên: "Tiểu Nguyệt, em cho chị xem thử xem đầu em cấu tạo như thế nào đi? Sao em lại giỏi giang như vậy!"
Nói xong, thực sự định đi xem đầu của Tống Duệ Nguyệt.Tống Duệ Nguyệt: …Nếu không phải thời cuộc không cho phép, cô còn có thể làm được nhiều việc hơn nữa.
Bên này, không khí gia đình Đới Nguyên Diêu ngày càng tốt nhưng nhà Tôn Hướng Quốc lại ầm ĩ.Tôn Hướng Quốc về đến nhà, liền bảo bà Liêu hôm nay thu dọn đồ đạc, sáng mai sớm đưa bà rời đảo.Bà Liêu nào chịu, ở trong nhà khóc lóc thảm thiết nhưng Tôn Hướng Quốc vẫn không nhượng bộ, bà Liêu biết chiêu này của mình vô dụng, liền nói để Triệu Nguyệt Quế đưa mấy đứa trẻ về quê cùng.
"Vợ anh và mấy đứa trẻ đều phải về quê với tôi, nó phải ở nhà hầu hạ tôi."