Lục Kim An không chút do dự nói: "Cháu muốn đi thăm Yêu thúc cùng thím." "Tiểu Nguyệt, chị đi cùng em đến bệnh viện." Trên đường về, Hứa Tâm Kiều đã gặp chồng mình là Đới Nguyên Diêu và Sư trưởng Tả đến bệnh viện nên cũng biết chuyện Lục Yến Từ bị thương đang phẫu thuật ở bệnh viện. Cô ấy không nói thẳng với Tống Duệ Nguyệt là vì kỷ luật, cũng vì sợ cô chịu không nổi. Bây giò bộ đội phái người đến thông báo, cô ấy cũng yên tâm hơn. Tống Duệ Nguyệt nghĩ có người đi cùng cũng tốt.
Mấy người đến bệnh viện, đi thằng tên tầng hai đến phòng phẫu thuật. Lúc này, Sư trưởng Tả, Tạ Dụ, Đới Nguyên Diêu và mấy đoàn trưởng, chính ủy đoàn khác đều ở đmó. Một đám đàn ông vây kín ở cầu thang hút thuốc.
Thấy Tống Duệ Nguyệt đến, từng người chào hỏi gọi em dâu.
Sư trưởng Tả, Đới Nguyên Diêu, Tạ Dụ ba người rít mấy hơi thuốc, rồi mới vứt làn thuốc an ủi cô.
Kết quả, ba người vừa đến gần, Tống Duệ Nguyệt ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc, che miệng suýt nôun ra.
Ba người kia xấu hổ, Hứa Tâm Kiều trừng mắt nhìn chồng mình, rồi to tắng nhìn Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, em không sao chứ? Có khó chịu ở đâu không? Hay đi tìm bác sĩ khám xem?” Tống Duệ Nguyệt tắc đầu: "Chị dâu, em không sao, có lẽ là đo tối qua không ngủ ngon.” Lục Yến Từ không hút thuốc, bình thường chỉ có đại đội trưởng Tằng A Ngưu hút thuốc lào, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc tá nồng nặc như vậy, nhất thời buồn nôn.
Hứa Tâm Kiều đuổi mấy người kia xuống tầng một để xua hết mùi t.h.u.ố.c lá trên người.
Khi Đới Nguyên Diêu lên lại, Tống Duệ Nguyệt hỏi: "Anh Đới, chồng tôi bị thương thế nào? Bị thương ở đâu?"Đới Nguyên Diêu chưa từng tiếp xúc nhiều với Tống Duệ Nguyệt, đột nhiên bị cô gọi là anh Đới, còn hơi không quen.
"Là khi đang làm nhiệm vụ, bảo vệ những người bí mật trở về nước, ở biên giới thì bị phục kích, bị thương do s.ú.n.g bắn, mấy người cùng đi làm nhiệm vụ cũng bị thương, may là chồng cô không biết lấy đâu ra một lô thuốc đặc hiệu, không ai hy sinh. Cô yên tâm, cậu ấy không bị thương ở chỗ hiểm."Tống Duệ Nguyệt nghe xong, không hề thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ kiếp trước cha cô đã hy sinh vì nhiệm vụ này, cô tưởng rằng sau khi ngọc bội cảnh báo, kiếp này cha cô có thể thoát khỏi cái c.h.ế.t của kiếp trước nhưng bây giờ Lục Yến Từ và những đồng chí cùng đi làm nhiệm vụ lại bị thương, vừa rồi nghe lời Đới Nguyên Diêu nói, cô đoán nếu lần này họ không có lô thuốc kia, hậu quả có thể… không thể tưởng tượng nổi.Họ không đợi quá lâu ở bên ngoài, cửa phòng phẫu thuật đã mở ra.
Tống Duệ Nguyệt lập tức chạy đến.Thấy Lục Yến Từ đầy râu, trên mặt còn có vết xước, người vẫn đang ngủ say, nước mắt cô không kìm được trào ra.
Phòng bệnh được sắp xếp ở phòng bên cạnh phòng của Chính ủy Thiệu.Bây giờ, phòng bệnh của Chính ủy Thiệu luôn có hai người thay phiên nhau canh gác.
Từ khi vào bệnh viện, Lục Kim An rất ngoan ngoãn, nó đi theo bên cạnh Tống Duệ Nguyệt, sau khi y tá đưa Lục Yến Từ lên giường bệnh, để không làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, Tả Hòa An và những đoàn trưởng, chính ủy vẫn đang đợi bên ngoài mới rời đi.Hứa Tâm Kiều và Đới Nguyên Diêu ở lại thêm một lúc, tiện thể đưa Lục Kim An về.
Tống Duệ Nguyệt cũng không có thời gian để ý đến Lục Kim An, huống hồ có đứa nhỏ này ở đây, cô làm gì cũng không tiện.Đợi mọi người đi hết, Tống Duệ Nguyệt đóng cửa phòng bệnh, kéo rèm cửa, đi đến bên giường bệnh, lặng lẽ nhỏ vài giọt ngọc dịch vào miệng Lục Yến Từ.
Ngày hôm sau, cô bị bàn tay to trên đầu đánh thức.
Tối qua cô canh giữ bên giường bệnh của Lục Yến Từ, nằm ngủ một đêm, có lẽ vì thấy người đã về nên trong lòng cũng yên tâm, cô ngủ rất say, nếu không phải luôn cảm thấy có bàn tay đang động đậy trên đầu, cô nghĩ mình còn có thể ngủ thêm rất lâu.
"Lục Yến Từ, anh tỉnh rồi!"
Cô thấy chồng mình đã tỉnh, đang dịu dàng nhìn mình, cũng không quan tâm nhiều mà đứng dậy chạy ra ngoài.
Không lâu sau, bác sĩ dẫn người vào.