Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tống Duệ Nguyệt ném tấm biển cho Đại Hắc, nhanh chân đi tới: "Mẹ..."

Hỏi cô tại sao có thể nhận ra, bởi vì Ôn Hội Ninh và Lục Yến Từ thật sự rất giống nhau! Đôi mắt, lông mày, giống như đúc ra từ một khuôn vậy, cô làm sao không nhận ra được?

"Tiểu Nguyệt, con ở dưới đợi mẹ đi! Bảo anh chàng nhỏ đằng sau con đến giúp mẹ xách hành lý." Nói xong, liền từng kiện từng kiện đưa ra ngoài từ cửa sổ. Đại Hắc liền duỗi tay ra tiếp.

Đợi Ôn Hội Ninh đưa hết đồ xong, mới chỉnh tại quần áo và tóc, cười tươi chạy xuống. "Ôi trời, Tiểu Nguyệt, mẹ nói cho con biết nhé, từ xa mẹ đứng ở cửa sổ đã nhận ra con rồi, mcon không biết đâu, nhiều người như vậy, con đứng trong đám đông, thật sự là đẹp đến mức không giống ai, mẹ tiền nghĩ đây không phải là con đâu út của mẹ thì là ai." Ôn Hội Ninh nói xong, tại cười ha hả xoa bụng cô nói: "Cháu nói xem có phải không, cháu gái ngoan của bà nội."

Tống Duệ Nguyệt: … Người sắp làm bà nội đều bị tâm thần phân liệt như vậyu sao?

"Mẹ, thật ra là Lục Yến Từ muốn lừa mẹ đến, mới nói con mang thai con gái, thật ra chúng con cũng không biết trong bụng là con trai hay con gái."

Để sau này mẹ chồng không thất vọng, cô quyết định vẫn nói thật.

Kết quả, Ôn Hội Ninh cười tươi nói: "Mẹ biết, nó thương con, sợ con một mình mang thai còn phải đi làm, phải đến bệnh viện chăm sóc nó, sẽ mệt mỏi. Con yên tâm, mặc dù mẹ thích con gái nhưng bất kể con sinh con trai hay con gái mẹ đều thích, đều là cháu ngoan của nhà họ Lục chúng ta."

Bà không nói là tối hôm đến, bà đã nằm mơ, mơ thấy con dâu út sinh con, hai đứa trước đều là thằng con trai hôi hám, lúc bà tưởng cả đời này không được bế cháu gái mềm mại đáng yêu thì bác sĩ lại bế một đứa trẻ từ phòng sinh ra, nói là con gái, bà vui mừng lắm, đến giờ bà vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ đứa trẻ đó nhưng bà sẽ không nói chuyện này với con dâu út, phải giấu đi.

Nói xong chuyện này, bà đột nhiên nhớ đến Lục Kim An, sắc mặt thay đổi, ôi chao, vì vội đến thăm con dâu út và cháu gái tương lai, mà quên mất thằng nhóc hôi hám kia còn ở đó, cũng không mang theo thứ gì cho nó, không biết thằng nhóc này có ghen tị không nhỉ?

Tống Duệ Nguyệt nghe mẹ chồng nói vậy, cục đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Đại Hắc phụ trách lái xe, trên đường về không ngừng khen ngợi đoàn trưởng của họ giỏi giang và dũng cảm thế nào, khen bà Ôn Hội Ninh đã sinh được một đứa con trai tốt, hỏi bà đã dạy con như thế nào, có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ xuất sắc như đoàn trưởng của họ.Ôn Hội Ninh bị Đại Hắc khen đến nỗi cười tươi như hoa: "Tôi không quản nó nhiều lắm, lúc sinh nó thì vẫn đang đánh giặc, sinh xong nó ngày hôm sau tôi đã ra chiến trường rồi, nó đều do mấy anh trai nó đút từng thìa cháo, đổ từng bô nước tiểu mà lớn, đừng thấy nó bây giờ tốt thế, trước kia nó rất ngỗ ngược, bảo nó đi học, nó lại trốn bố mẹ đi nhập ngũ, đến khi làm đến chức liên trưởng, trở thành binh vương của quân khu phía Nam các anh thì tôi và bố nó mới biết chuyện này..."

Tống Duệ Nguyệt chưa từng nghe kể về chuyện trước kia của Lục Yến Từ, lúc này nghe thấy, chỉ thấy rất mới mẻ và thú vị.

Thảo nào anh đối xử tốt với Lục Kim An nhà anh cả như vậy, hóa ra là vì hồi nhỏ anh được anh cả nuôi lớn, cũng thật không dễ dàng.Cô lại nghĩ đến chuyện mẹ chồng nói sinh xong Lục Yến Từ ngày hôm sau đã ra chiến trường, không khỏi càng thêm kính trọng bà.Thảo nào mẹ chồng nói uống hết nước đường đỏ thì bà và bố chồng đều khỏi hẳn bệnh cũ, hẳn là do di chứng của thời đánh giặc để lại.

Đặc biệt là những người như bà, sinh xong con ngày hôm sau đã ra chiến trường, xét về phương diện dưỡng sinh thì cơ thể sẽ bị tổn hại rất lớn.Ôn Hội Ninh lại hỏi Lục Kim An ở đâu, nghe nói bị bỏ ở nhà bà Tằng thì không khỏi im lặng một lúc, có chút khó xử: "Tiểu Nguyệt à, mẹ lần này đến vội vàng quá, chỉ mang theo đồ chuẩn bị cho con và cháu ngoại, con bảo bà Tằng và Lục Kim An ở đó..."

Advertisement
';
Advertisement