Lục Yến Từ nghe xong, đau lòng ôm cô vào lòng, hôn lên đỉnh đâu cô: "Kiều Kiều, không sao đâu, bây giờ em có anh rồi. Anh và các con của chúng ta sẽ mãi mãi ở bên em, yêu em."
Tống Duệ Nguyệt nhẹ nhàng "Ừ." một tiếng, nỗi bưồn trước đó của cô sau khi trở về nhà cũng được giải tỏa, bây giò cũng không còn khó chịu nữa, bởi vì cô phát hiện ra, những đau khổ đã trải qua trước kia đều đã qua rồi, bây giờ cuộc sống của cô rất hạnh phúc và... ? Cái gì? Con cái?
"Anh nói con cái là có ý gì?" Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của Lục Yến Từ, ngơ ngác nhìn người đàn ông hỏi. "Mẹ anh nói trong bụng em có thể không chỉ một đứa." Lục Yến Từ cũng không định giấu cô. Tống Duệ Nguyệt: "..."
"Vậy, có thể là sinh đôi?" Lục Yến Từ gật đầu, hẳn là vậy. Tống Duệ Nguyệt nghĩ đến kiếp trước mình đã nuôi hai đứa con của Dịch Lan... trong lòng thấy buồn nôn, tại vội vàng xoa xoma bụng mình, thật tốt, bây giò cô đã có con của riêng mình rồi, tại còn là con của cô và Lục Yến Từ.
“Nếu mà đều giống như Lục Kim An, thông minh đáng yêu thì tốt biết mấy!”
Vừa lúrc ra ngoài hỏi con dâu mình trưa nay muốn ăn món gì, Ôn Hội Ninh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì im lặng thật sâu.
Bà có nên nói không, cái bụng này, còn có giấc mơ mà bà đã mơ..u. có thể không chỉ có hai đứa đâu?
Nói thêm nữa, Lục Kim An đúng là thông minh tại đáng yêu nhưng mà nếu cả ba đứa đều như vậy... ôi, là tính cả Lục Kim An vào thì là bốn đứa như vậy! Hai vợ chồng các con có chắc là chịu được không? Hay là tại thuê một người làm việc tháo vát một chút đến giúp mình cùng nhau chăm sóc mấy đứa cháu nhỏ? Tống Duệ Nguyệt khá là mong chờ đứa bé trong bụng, không biết rằng mẹ chồng mình đã bắt đầu fo tăng vì chuyện sinh con của cô.
Gần đây bà nghiện đi hợp tác xã, cửa hàng bách hóa mua đủ loại vải bông mềm mại, bắt đầu may quần áo nhỏ, giày nhỏ.
Chỉ trong vòng hai ba tháng, đã chất đầy ba cái rương gỗ to.Ngày thứ hai sau khi đón người về, Lục Yến Từ đã dẫn quân đội đi sửa hồ chứa nước.
Tiếu Hàn Ngọc thấy anh là người dẫn đầu đến giúp sửa hồ chứa nước, còn ngẩn người ra một lúc, sau đó vui vẻ tiến lên bắt tay anh.Nhưng lần này tay đã đưa ra, Lục Yến Từ lại không bắt, chỉ tượng trưng gật đầu, giả vờ như không nhìn thấy, sau đó quay người đi sắp xếp nhiệm vụ.
Đại Hắc và Tiểu Thẩm, còn có Mạnh Phương Trì cũng đều đi.Không chỉ bên quân đội cử người đi, mà thanh niên trí thức của đại đội Hải Giác cũng đi.
Một phần là hưởng ứng lời kêu gọi đi hỗ trợ xây dựng hồ chứa nước, một phần khác là đi biểu diễn kịch ở hồ chứa nước, nói là để cổ vũ cho các đồng chí sửa hồ.Lục Yến Từ thậm chí còn nhìn thấy Trương Dục Sơ ở hồ chứa nước.
Tuy nhiên, chuyện này anh không bất ngờ, nghe nói Trương Dục Sơ đã bị tuyên án tử hoãn, còn hai tháng nữa là thi hành án nhưng thời gian này hồ chứa nước để kịp tiến độ, đã điều một nhóm phần tử cải tạo từ trang trại đến lao động.Chỉ có điều khiến anh bất ngờ là, Trương Dục Sơ sau khi nhìn thấy anh, lại chủ động gọi anh lại, nói có chuyện muốn nói với anh.
Lục Yến Từ gật đầu, bảo người đưa hắn đến một nơi không có người."Nói đi."
Trương Dục Sơ nhìn anh, trong lòng ghen tị đến phát điên.
Nếu không phải vì người đàn ông trước mặt này ngang nhiên chen vào thì Tống Duệ Nguyệt đã sớm là vợ hắn rồi, hắn sao có thể rơi vào cảnh ngộ này.
Bây giờ, bố mẹ cũng không quan tâm đến hắn nữa.
Hắn chỉ có thể chờ chết, mỗi ngày sợ hãi đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Hắn không cam tâm, mọi chuyện đáng ra không nên như vậy.
Tất cả đều là do Dịch Lan và Tống Duệ Nguyệt, hai con tiện nhân đó, hại hắn thành ra như vậy, nếu hắn không sống được thì Tống Duệ Nguyệt cũng đừng hòng sống tốt.
"Anh căn bản không biết, tất cả những gì anh đang có bây giờ, đáng ra đều phải là của tôi, Tống Duệ Nguyệt, cô ta đáng ra phải là vợ tôi!"