Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Lục Yến Từ: “Bà ơi, năm nay cháu..."

"Đoàn trưởng của chúng tôi năm nay 28 tuổi, vẫn còn độc thân." Tiểu Thấm sợ đoàn trưởng nhà mình nói mình đã 29 tuổi, dù sao thì đồng chí Tống mới 18, xì, so với cô gái nhỏ thì đoàn trưởng đúng là già thật rồi! Vì chuyện đại sự cả đời của đoàn trường, cậu ta thực sự lo lắng đến bạc cả tóc!

Lục Yến Từ: "..."???

"Đã 28 tuổi rồi à! Vậy không phải sắp 29, gần 30 rồi sao? Quá lớn tuổi rồi." Bà lão nghe xong, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu, xách cá nói với Tống Duệ Nguyệt: "Tiểu Nguyệt à, hôm nay ông Chu nhà bà lại mang về hai con cá, cá chép này tươi lắm, nhớ tối hầm canh uống, bồi bổ nhiều vào nhé, đi nào, bà chỉ cho cách đánh gân cá, hầm như vậy ăn mới không tanh."

"Tiểu Nguyệt à, bà nói cho cháu biết nhé! Tìm đối tượng, nhiều nhất thì tìm người lớn hơn mình bốn năm tuổi là được rồi, không thể tìm người lớn tuổi hơn mình quá nhiều, nếu không, sau này khi cháu già, còn phải hầu hạ anh ta nữa, chàng trai này đẹp trai thật đấy nhưng tiếc là tuổi tác, có thể làm chú của cháu rồi..."

Tống Duệ Nguyệt: "..." Đúng là như vậy nhưng bà nói thẳng thắn trước mặt người ta như thế có ổn không?

Lục Yến Từ chỉ cảm thấy như bị một mũi tên b.ắ.n trúng, lại thấy Tống Duệ Nguyệt gật đầu đồng tình rồi theo bà lão vào nhà, trong lòng tức nghẹn từng hồi.

Anh quay đầu nhìn Tiểu Thẩm, ý tứ rất rõ ràng là hỏi: "Tôi tthực sự lớn tuổi lắm sao? Trông giống chú của cô ấy thật sao?"

Tiểu Thẩm không dám nói gì, bế luôn đứa nhỏ đang ngẩng đầu xem náo nhiệt bên cạnh: "Kim An, đi, anh đưa em đi mua kẹo hồ lô."

Lục Kim An: "Anh lớn thế này rồi, không được gọi là anh, phải gọi là chú."

Lục Yến Từ: Hôm nay anh không muốn nghe thấy chữ chú này nữa.

Trong bếp, bà lão vừa hướng dẫn Tống Duệ Nguyệt cách đánh gân cá chép, vừa hỏi chuyện của Lục Yến Từ và Lục Kim An.

Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một lát, vẫn kể cho bà Chu chuyện một tên buôn người đã trốn thoát, không vì lý do gì khác, chủ yếu là vì bà Chu đối xử tốt với cô, lại còn sống ở nhà bên, sau khi cô kể chuyện này, bà lão cũng có thể cẩn thận hơn.

Kết quả vừa dứt lời, bà lão lại giận dữ đập cô một cái: "Xong rồi, nếu bọn chúng thực sự đến trả thù thì phải làm sao đây."

Tống Duệ Nguyệt: "..." Được rồi, biết thế thì đã không kể.

"Vậy, đồn cảnh sát không cử hai người đến bảo vệ cháu sao?" Bà lão lại hỏi.

Tống Duệ Nguyệt: "Có sắp xếp, chính là hai người ở bên ngoài kia."

Bà lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại gần nhỏ giọng nói bên tai cô: "Tiểu Nguyệt à, bà nói cho cháu biết, cá này ấy! Ăn vào tốt cho sức khỏe! Thật đấy! Bà và ông Chu nhà bà, bây giờ là lưng không đau, chân không nhức, ngủ một mạch đến sáng, chân tay đều khỏe mạnh."

Tống Duệ Nguyệt ngẩn ra, đột nhiên có chút chột dạ, không biết ông bà già có phải từ nay về sau sẽ mê cá không nhỉ?

"Bà Chu, cá này tuy ăn bổ dưỡng nhưng đừng ăn hàng ngày, ăn nhiều sẽ nóng trong người." Cái gì cũng không nên quá, huống hồ trong lòng cô cũng hiểu rõ, sự thay đổi rõ rệt trên cơ thể hai ông bà vẫn là nhờ tác dụng của ngọc dịch.

"Con bé này, cháu nghĩ cá dễ kiếm lắm sao? Còn ăn hàng ngày, bà còn muốn ngày nào cũng có cá để ăn đây." Bà Chu trừng mắt nhìn cô một cái, rồi mới đi ra ngoài.

Trong sân, Lục Yến Từ bị bà lão nói một câu "Quá lớn tuổi" mà bị đả kích không nhẹ, lúc này đang cởi áo khoác, chống đẩy.

Thấy bà lão và Tống Duệ Nguyệt đi ra, anh vội vàng đứng dậy.

Vì chê Lục Yến Từ quá lớn tuổi, bà Chu lười không thèm để ý đến anh nữa, mà khoanh tay chậm rãi đi về.

Tống Duệ Nguyệt: Bà đi đi về về, thái độ khác nhau quá rõ ràng!

Đợi bà Chu đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Tống Duệ Nguyệt và Lục Yến Từ, bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.

Tống Duệ Nguyệt: "Cái đó, đồng chí Lục, bà Chu này nói chuyện thẳng thắn nhưng tốt bụng, anh đừng để bụng lời bà ấy nhé!"

Advertisement
';
Advertisement