Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Tống Duệ Nguyệt: ... Khả năng thích ứng này cũng quá đáng sợ rồi? Hay là ớt này không cay?

Cô gắp một đũa, nếm thử một miếng, xì xì! Xì xì! Cay quá!

Lục Yến Từ đi ra, trên tay còn bưng một cốc nước ấm đã pha sẵn đặt trước mặt cô: "Sợ cay thì ăn ít thôi, không thì sẽ đau đấy!"

Tống Duệ Nguyệt: ... Anh đang ám chỉ cô sao?

Ăn sáng xong, Lục Yến Từ lại trèo tường rời đi, lát nữa Tiểu Thẩm sẽ đến canh gác ở đây, còn anh thì đi điều tra một số chuyện.

Tống Duệ Nguyệt luôn cảm thấy cứ nhàn rỗi như thế này thật không thoải mái, định đợi Tiểu Thẩm đến rồi sẽ đi đến trạm thu phế phẩm, xem có thể tìm được sách vở gì đó để g.i.ế.c mthời gian không.

Lục Kim An ngủ đến khi Tiểu Thẩm đến mới tỉnh dậy, Tống Duệ Nguyệt lại nấu cho hai người hai bát mì, Tiểu Thẩm nhìn bát mì còn phủ hai thìa ớt băm, kinh ngạc.

Sau đó, thấy Tiểu Thẩm "Xì xì, xì xì" ăn hết một bát mì, còn uống liền hai cốc nước lớn.

Tống Duệ Nguyệt: Vậy nên, không phải ai cũng có khả năung thích ứng mạnh như Lục Yến Từ!

Ăn xong, Tống Duệ Nguyệt nói muốn đến trạm thu phế phẩm, Tiểu Thẩm cũng muốn đi theo nhưng cô từ chối:

"Nếu hắn muốn trả thù tôi, các anh đi theo ngược lại không tốt, còn không bằng tôi ra ngoài đi dạo, dụ hắn ra, anh yên tâm, tôi sẽ tự đề phòng, hơn nữa, tôi vẫn còn chút sức lực."

Lời cô nói không phải là giả, trước kia thường xuyên làm việc nhà, sức khỏe cũng có, từ khi uống ngọc dịch của không gian, cô phát hiện sức khỏe của mình càng ngày càng tốt, hôm qua lúc đánh người, cô còn chưa dùng đến năm phần sức, nếu không thì Trương Dục Sơ ít nhiều cũng phải bị thương nặng phải nhập viện.

Tiểu Thẩm không đồng ý, nhiệm vụ mà đoàn trưởng giao cho cậu ta là bảo vệ đồng chí Tống, nếu không đi theo, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Vì vậy, sau khi hai người bàn bạc, Tống Duệ Nguyệt sẽ dẫn theo Lục Kim An, Tiểu Thẩm sẽ đi theo sau một cách lặng lẽ.

Lục Kim An nghe nói muốn đến trạm thu phế phẩm, nó còn rất vui mừng, trong lòng nghĩ hôm nay cuối cùng cũng không có Yêu thúc đáng ghét làm bóng đèn nữa rồi, nó muốn bồi dưỡng tình cảm với vợ thật tốt, còn phải nói với vợ yêu nhất định đề phòng Yêu thúc, ngàn vạn đừng để ông già đó lừa mất.

Tuy nhiên, khi đến trạm thu phế phẩm, nhìn thấy khắp nhà, khắp sân toàn là đồ phế thải thì ngây người.

Trạm thu phế phẩm hiện nay vẫn là hợp tác công tư, ông chủ trước đây đã trở thành trạm trưởng, là một ông lão năm mươi sáu tuổi, thấy một cô gái xinh đẹp như vậy còn dẫn theo một đứa trẻ đến thì không khỏi đầy mặt nghi hoặc.

Tống Duệ Nguyệt nói rõ ý định với ông, nói rằng muốn tìm vài thứ sách báo về, tiện tay lấy ra từ giỏ hai quả quít đỏ nhét vào tay trạm trưởng.

"Cô tự vào mà tìm đi." Trạm trưởng nhìn quả quít tươi mới, to hơn cả lòng bàn tay của mình, cười híp mắt nói một câu rồi quay về phòng.

Tống Duệ Nguyệt quay lại nhìn Lục Kim An còn đứng há hốc, đẩy đẩy nó một cái: "Nào, bây giờ tới lúc thể hiện khí phách nam tử hán của em rồi, giúp chị tìm sách đi, hoặc là tìm sách em thích đọc cũng được."

Lục Kim An hít một hơi thật sâu, quẩy hai chân ngắn theo Tống Duệ Nguyệt: "Vợ ơi, chị muốn tìm gì? Em giúp chị tìm, em không tìm cho em đâu."

Đùa à, nó mới ba tuổi, vẫn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đọc sách gì đó đừng có mơ tưởng.

Tống Duệ Nguyệt quay lại, trừng mắt nhìn cậu: "Không được gọi bậy, để chị nghe thấy em gọi chị là "vợ ơi” nữa, cẩn thận chị đánh em, biết chưa?"

Cô đã sớm muốn chỉnh đốn tên nhóc này rồi.

Lục Kim An hoảng sợ, một tay che miệng gật đầu, một tay che m.ô.n.g nhỏ của mình.

Tống Duệ Nguyệt lúc này mới bắt đầu tìm sách khắp nơi.

Không tìm thì không biết, tìm rồi mới thấy cô thực sự tìm được không ít thứ hay, sách cổ, sách giáo khoa cấp ba, truyện tranh, lật ra được một đống lớn.

Quay lại nhìn Lục Kim An, tên nhóc đang cong m.ô.n.g tìm thứ gì đó trong đống đồng nát.

Advertisement
';
Advertisement