"A, hai người đang làm gì vậy?" Tiếng hét giận dữ của Lục Kim An vang lên ở cửa, nhìn thấy hai người ôm nhau, cứ như bắt gặp cảnh bắt gian tại trận vậy.
Lục Yến Từ vội buông Tống Duệ Nguyệt ra, anh liếc nhìn Lục Kim An, chất vấn bốn câu đánh thẳng vào tâm hồn: "Cháu gào cái gì? Đứng tấn xong chưa? Đấy tạ xong chưa? Đấm bốc xong chưa?"
Lục Kim An giật mình, vội chạy đi.
Lúc này Lục Yến Từ mới quay lại nhìn Tống Duệ Nguyệt nhưng người đâu rồi, đã chuồn mất từ lâu.
Tống Duệ Nguyệt cũng không ngờ, bà Chu và ông Chu lại nhanh như vậy, đến tối khi Chu Dương tan làm về, bên nhà hàng xóm đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Chu Dương.
Chu Dương cũng không biết ông nội mình biết chuyện thế nào, tóm lại là lúc anh tan làm, La Mạn Lệ lại đến đợi ở ngoài nhà máy, nói là mẹ anh ta không khỏe, phải đi khám bệnh nhưng không có tiền, muốn vay anh ta hai mươi đồng, lúc anh ta định móc tiền ra thì ông Chu và bà Chu không biết từ đâu xông ra, bà Chu mắng La Mạn Lệ một trận, ông Chu tát thẳng vào mặt Chu Dương, nhìn anh ta và hai tờ tiền đoàn kết chưa kịp đưa ra với vẻ thất vọng.
Hai cụ già bắt Chu Dương về, bà Chu đánh cháu trai một trận.
Vì đã uống Ngọc dịch, tinh thần bà cụ bây giờ tốt lắm, đánh người cũng không hề nương tay.
"Con thương bà mẹ vô lương tâm đó, thì ai thương tôi và ông nội con? Bố con c.h.ế.t trên chiến trường, nó tái giá tôi cũng không trách nhưng nó lại lấy hết tiền trợ cấp của bố con, không để lại cho con một xu, bây giờ thấy con thành công nhân, hưởng lương của nhà nước, lại đến hút m.á.u con, cái đồ không có não, sao không thấy con lấy tiền về phụng dưỡng bà và ông nội con? Nếu con thương nó, vậy con đi theo nhà nó đi, bà không cần đứa cháu như con nữa."
Nói xong, bà xách đồ đạc đã thu dọn từ phòng Chu Dương ra, đuổi cả người lẫn đồ ra ngoài.
Chu Dương vội vàng, sợ hãi, đáng thương ngồi xổm ở cửa nhà mình, những người hàng xóm đi qua đi lại đều nhìn anh ta, có người còn hả hê chế nhạo: "Ồ, Tiểu Dương bị bà đuổi ra ngoài à?"
Tống Duệ Nguyệt thấy nhà bên đã yên tĩnh, cô đi đến cửa, mở cửa lớn ra nhìn trộm, quả nhiên thấy Chu Dương đang xoa bóp những chỗ bị đánh đau trên người, cúi đầu thở dài.
Cô bưng bát, thong thả đi tới: "Ồ, anh Dương à! Bị bà Chu đuổi ra ngoài sao?"
Mặc dù trông anh ta khá đáng thương nhưng đúng là đáng đời!
"Cả cô cũng đến xem tôi làm trò cười à." Chu Dương tức chết, trong lòng thầm mắng không biết là tên khốn nạn nào đi mách lẻo với bà anh ta.
Tống·khốn nạn·Duệ Nguyệt: "Tôi làm sao có thể xem anh làm trò cười được chứ, chúng ta lớn lên cùng nhau mà, nói này, anh ngồi đây làm gì thế?
“Bà mẹ ruột kia không phải đến đòi tiền anh sao? Anh thương bà ta như vậy, hay là trực tiếp đến sống với cả nhà bà ta đi, bà Chu và ông Chu cứ để tôi chăm sóc là được, vừa hay tôi thiếu ông bà nội, tôi làm cháu gái của họ, sau này sẽ phụng dưỡng họ đến cuối đời, thế nào?"
May là Chu Dương không phải anh trai ruột của cô, nếu không, cô cũng phải đập c.h.ế.t cái tên không biết điều này mất.
Chu Dương trừng mắt nhìn cô: "Không được, ông bà nội của tôi, đến lượt cô phụng dưỡng họ sao?"
"Anh còn biết họ là ông bà nội của anh à?" Tống Duệ Nguyệt cười lạnh.
"Vậy lúc anh đưa tiền cho con riêng của mẹ ruột anh, anh có nghĩ đến ông Chu bà Chu là ông bà nội của anh không? Có nghĩ đến những năm qua là ai nuôi anh lớn không? Có nghĩ đến lúc anh ốm đau khó chịu là ai lúc trực bên anh không? Có nghĩ đến từ khi anh lớn lên, ai là người cung cấp thức ăn thức uống cho anh không?"
Chu Dương: "..."
"Tiền đó tôi không đưa cho La Mạn Lệ, tôi đưa cho...mẹ tôi, bà ấy bị bệnh, tôi không thể không quan tâm."
Tống Duệ Nguyệt hít sâu một hơi, cô rất muốn bổ đầu Chu Dương ra xem xem bên trong chứa thứ gì.