Tống Duệ Nguyệt ở bên trong nghe thấy, suýt nữa thì cười chết, Lục Kim An đúng là một đứa trẻ đáng yêu!
Lục Kim An ấm ức hừ một tiếng nhưng thực sự không làm ồn nữa, cả quá trình đều oán trách, nhìn chú nhỏ của mình như nhìn kẻ bạc tình.
Cho đến khi Lục Yến Từ làm xong một chiếc đèn lồng hình con thỏ, lại làm thêm một chiếc đèn lồng hình con hổ cho nó thì cậu bé mới vui vẻ trở lại.
Vì điều kiện không đủ, đèn lồng mà Lục Yến Từ làm khá đơn giản, chỉ làm thành hình con thỏ và con hổ, dùng giấy trắng vẽ mũi, mắt và miệng, vì vậy sau khi làm xong hai chiếc đèn lồng, chiếc đèn lồng hình con hổ của Lục Kim An có vẻ hơi... ừm, kỳ quái, nhìn thế nào cũng giống như một con hổ trắng không lông, xấu xí.
Nhưng con thỏ vốn là màu trắng, anh còn tô thêm bóng ở một số chỗ, mắt thỏ còn chấm thêm màu đỏ nên trông đặc biệt dễ thương và xinh đẹp.
Lục Kim An định chạy đến giật lấy chiếc đèn lồng hình con thỏ, Lục Yến Từ lập tức vô tình từ chối: "Chơi đèn lồng hình con hổ của cháu đi."
Lục Kim An mặt đầy vẻ chê bai, cầm chiếc đèn lồng hình con hổ xấu xí của mình đi vào.
Sau đó, thấy Yêu thúc của mình gõ cửa phòng chị gái, rồi đưa rchiếc đèn lồng hình con thỏ cho chị ấy.
Thực ra Lục Yến Từ không hài lòng lắm với chiếc đèn lồng mình làm, nếu ở đảo Nam Châu hay nhà ở Kinh thuị, anh có thể dành nửa ngày để làm ra những chiếc đèn lồng đẹp hơn và sống động hơn.
Nhưng ngày mai đã đến Tết nên chỉ có thể tạm làm một chiếc đèn lồng hình con thỏ bình thường cho cô chơi.
Tống Duệ Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Đây là cho tôi sao?"
Đi theo sau, lại là người chứng kiến toàn bộ sự việc, Lục Kim An dậm chân: "Gào, bị cháu bắt được rồi nhé! Hóa ra chú thực sự nuôi cháu trai khác bên ngoài... Chú đúng là kẻ bạc tình, không đúng, chú là một yêu thúc xấu xa."
Tống Duệ Nguyệt giật giật khóe miệng, sửa lại: "Tôi là nữ, cháu trai là chỉ nam giới."
Lục Kim An ngẩng mặt lên, suy nghĩ một chút: "Vậy là cháu gái?"
Tống Duệ Nguyệt gật đầu, rồi lại lắc đầu: ... Cái quái gì vậy? Từ bao giờ cô lại trở thành cháu gái của Lục Yến Từ, đều bị cậu bé này làm cho lạc lối rồi.
Lục Yến Từ lại muốn đánh đứa trẻ.
Sau đó, Tống Duệ Nguyệt thấy Lục Yến Từ xách Lục Kim An ra sân, ngay sau đó cậu bé kêu thảm thiết: "Chú nhỏ, chú hư quá, chú lại đánh vào m.ô.n.g cháu, m.ô.n.g cháu đau quá! A! Đau quá!"
Lúc này, cô bắt đầu có chút đồng cảm với những đứa con của Lục Yến Từ còn chưa biết ở đâu.
Nghĩ vậy, cô vẫn vui vẻ treo chiếc đèn lồng hình con thỏ lên cửa sổ, ngắm một lúc: "Cũng có không khí lắm chứ!"
Ngày hôm sau, Tết Nguyên tiêu, gạo nếp mua hôm trước trộn với một ít gạo tẻ ngâm qua đêm, chỉ cần dùng ngón tay ấn là nát, Tống Duệ Nguyệt liền xách thùng đến nhà bà Chu xay gạo.
Người mở cửa cho cô lại là Chu Dương, khi nhìn thấy đối phương, cô lại không nhịn được mà châm chọc: "Ồ, anh không đi tìm mẹ đẻ và bố đẻ của anh à?"
Chu Dương: ... Tại sao mình phải chạy đến mở cửa, chẳng phải là để cô có cớ châm chọc sao?
"Tôi hỏi anh một chuyện, anh có thích cô La Mạn Lệ đó không?" Tống Duệ Nguyệt thấy bà Chu và ông Chu đang rửa cối xay, cô tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi Chu Dương.
Chỉ cần Chu Dương dám nói có, hôm nay cô lại phải cho anh ta một trận đòn.
Chu Dương bị cô hỏi như vậy, có chút ngượng ngùng, xoa xoa đầu: "Không thích, là, là người phụ nữ đó cứ nói, cứ nói để tôi và La Mạn Lệ tìm hiểu nhau, đến lúc đó sẽ là một nhà, thân càng thêm thân, tôi mới..."