Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Lên xe, Tiểu Thấm ngồi ghế phụ, Lục Yến Từ dân theo Lục Kim An và Tống Duệ Nguyệt ngồi phía sau, Từ Miễn nhìn ba người qua kính chiếu hậu, trong lòng cũng không khỏi cảm thán một câu: Lão Lục và cô gái nhỏ này đúng là trai lài gái sắc, quá xứng đôi, đợi đến khi về đảo Nam Châu, chắc hẳn rất nhiều bác sĩ và y tá của đoàn văn công và bệnh viện quân khu của họ sẽ phải khóc lóc lau nước mắt.

"Tống Duệ Nguyệt, em đang phân biệt đối xử đấy, em là thanh niên trí thức xuống nông thôn, phải cùng chúng tôi ngồi xe tải đến ga tàu, em xuống xe ngay cho tôi."

Xe vừa chuẩn bị khởi động, giọng nói của Lâu Dương Vân vang lên, thậm chí còn mở cửa xe, định kéo Tống Duệ Nguyệt xuống xe.

Tống Duệ Nguyệt trợn mắt, giơ chân đá mạnh, đúng như lời Lý Thắng Nam nói, đá thẳng vào chỗ hiểm của gã.

Lâu Dương Vân lập tức đau đớn ôm lấy hạ bộ ngã xuống đất.

Nhưng gã vẫn nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt vừa đỏ vừa đau đớn vặn vẹo nhưng vẫn cố không kêu một tiếng.

Tống Duệ Nguyệt: "Có bệnh thì đim khám đi! Còn dám trêu chọc tôi nữa, tôi đánh c.h.ế.t anh!"

Nói xong, cô đóng sầm cửa xe, cười tủm tỉm nói: "Anh Từ, có thể lái xe rồi."

Từ Miễn: ... Ồ, đúng là ánh mắt của lão Lục không tầm thường, đây đúng là một quả ớt nhỏ!

Thấy xe đã đi rồi, Lâu Dương Vân cố gắng chống tay xuống đất, định đuổi theo nhưng lạui bị một cô gái bên cạnh kéo lại.

"Anh điên rồi sao? Anh đau như vậy rồi còn đuổi theo làm gì? Anh chạy nhanh hơn ô tô à?"

"Cô nói gì?" Lâu Dương Vân đau đớn ở hạ bộ, lại còn đầy bụng tức giận không có chỗ phát tiết, lúc này nghe người khác mắng gã điên, lập tức hung hăng bóp cổ đối phương.

"Tôi... tôi cũng lo cho anh." Cô gái sợ hãi khóc òa lên.

Cô ta vẫn luôn đứng gần Tống Duệ Nguyệt, tận mắt nhìn thấy Lâu Dương Vân tiến lên chào hỏi Tống Duệ Nguyệt, lại tận mắt nhìn thấy gã bị Tống Duệ Nguyệt từ chối, ghét bỏ, trong lòng liền nghĩ, Tống Duệ Nguyệt này dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy chứ? Chỉ vì cô đẹp sao? Tất cả đàn ông đều phải nâng niu chiều chuộng cô sao?

Sau đó lại thấy Tống Duệ Nguyệt được cục cảnh sát tuyên dương trước mặt mọi người, thậm chí còn được thưởng ba trăm đồng và rất nhiều phiếu mua hàng, sự đố kỵ trong lòng cô ta không sao kìm nén được.

Cô ta thậm chí còn nghĩ, nếu cô ta vô tình đụng phải bọn buôn người, cô ta cũng có thể nhận ra, cũng có thể giải cứu những đứa trẻ đó, sao chuyện tốt như vậy lại không xảy ra với cô ta?

Còn người đàn ông mặc quân phục đứng bên cạnh Tống Duệ Nguyệt kia nữa, đẹp trai như vậy...

Cô ta vốn nghĩ, người đàn ông mặc quân phục kia cô ta không có cách nào quen biết được nhưng Lâu Dương Vân này, nghe nói bố là chủ nhiệm ủy ban G, nếu cô ta có thể quen Lâu Dương Vân, sau này sẽ không còn phải lo lắng không có ngày tháng tốt đẹp nữa.

Vì vậy, thấy Lâu Dương Vân bị thương vẫn muốn đuổi theo, cô ta mới không chút do dự kéo đối phương lại, vốn định dùng cách này để gây sự chú ý của đối phương nhưng không ngờ chú ý thì có chú ý nhưng suýt chút nữa thì bị bóp chết.

Cô gái này tên là Thôi Vân, bị Lâu Dương Vân bóp cổ, nghe giọng nói âm u của gã: "Cô nói tôi là đồ điên sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô xem thế nào là điên, tôi g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân này."

Bố mẹ Thôi Vân vừa sắp xếp đồ đạc của con gái lên xe tải xong, xuống xe đã nhìn thấy cảnh này, bọn họ sợ hãi vội vàng chạy tới, định giải cứu con gái khỏi tay Lâu Dương Vân nhưng Lâu Dương Vân lúc này đã phát điên và nổi cơn thịnh nộ, sức lực lớn đến mức đáng sợ, phải gọi đến hai cán bộ khu phố mới cứu được người.

Lúc này, Thôi Vân vừa hối hận vừa căm phẫn, không trách được Tống Duệ Nguyệt bảo gã đi khám, gã đúng là bị bệnh điên thật rồi!

Chỉ cần nghĩ đến việc phải đi cùng với tên điên này đến đảo Nam Châu, thậm chí còn có khả năng sẽ được phân vào cùng một đội, cô ta đã sợ đến mức vừa khóc vừa run.

Advertisement
';
Advertisement