Tống Duệ Nguyệt thực sự căm hận vô cùng, nếu Lâu Dương Vân muốn hủy hoại danh tiếng của cô, vậy thì cô cũng không ngại thay gā tuyên truyền cho tốt.
"Có bao nhiêu gia đình vì lòng dạ hẹp hòi và độc ác của anh ta mà tan nát? Một người như vậy, các đồng chí thấy tôi có thể gả cho anh ta không?"
"Không thể gả được, gả cho người như vậy chẳng phải cả đời bị hủy hoại sao?"
"Đây chính là một con quỷ! Sao lại có thể đối xử làn nhẫn với cả mẹ đẻ và ông bà ngoại của mình như vậy?"
"Có phải mẹ anh ta đã làm gì tổn thương anh ta không? Khiến anh ta hận đến vậy?" Cũng có tiếng nói của những người theo thuyết nạn nhân có tội.
Tống Duệ Nguyệt nghe xong, lạnh lùng nhìn về phía đối phương, không ngờ lại là một người phụ nữ, thật buồn cười.
"Mẹ anh ta có lẽ đã làm điều không nên nhất là sau khi sinh anh ta thì chạy về nhà mẹ đẻ, sau đó lại đi lấy chồng khác. Nhưng các đồng chí có biết tại sao mẹ anh ta lại đi lấy chồng khác không?"
Tống Duệ Nguyệt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia, hỏi.
Người phụ nữ kia rõ ràng vẫn chưa biết mình đã nói sai ở đâu, vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí còn nói thêm một câu: "Tôi nói mà, mẹ anh ta chắc chắn là quá nhẫn tâm, vừa sinh con trai xong đã bỏ về nhà mẹ đẻ, loại phụ nữ này nên lôi ra ngâm lồng heo."
Tống Duệ Nguyệt trợn mắt: "Vậy thì nữ đồng chí này có thể đến chỗ bố anh ta tự tiến cử, chắc là không sợ bố anh ta bạo hành gia đình ba bữa một ngày chứ? Cái kiểu cởi hết quần áo của chị treo lên cây trong sân rồi dùng roi da quất cho khắp người không còn chỗ nào lành lặn, cái kiểu đ.ấ.m thẳng vào mặt chị, đập gãy cả sống mũi, đánh rụng mất hai cái răng, cái kiểu chỉ nói vài câu với hàng xóm là bị bắt về treo lên đánh một trận tơi bời, cái kiểu đang mang thai lại muốn đánh vợ để trút giận nhưng lại sợ con bị sảy nên chuyên nhắm vào chân, mặt, tay chị, dùng thanh sắt nung đỏ để lại từng vết bỏng trên người chị...."
"Cái này... Tôi lại không phải đồ ngốc, bố anh ta rõ ràng là một tên biến thái! Tôi mới không lấy loại đàn ông như vậy." Người phụ nữ kia sợ đến run rẩy cả người, chỉ nghe cô nói vậy thôi mà đáy mắt đã tràn đầy vẻ sợ hãi.
Tống Duệ Nguyệt đột nhiên lạnh mặt: "Vậy nên, xin chị hãy tử tế một chút, miệng tích đức một chút. Nếu không, tôi chỉ có thể chúc chị lấy phải một tên biến thái, ác quỷ như vậy."
Người phụ nữ kia tức đến đỏ mặt nhưng không dám hé răng nữa.
Tống Duệ Nguyệt ngồi xổm xuống, cười nhìn Lâu Dương Vân: "Anh giống bố anh, là một tên biến thái, là một con quỷ, cả đời này tôi có c.h.ế.t cũng không lấy anh, vậy nên, anh hãy từ bỏ ý định này đi."
Lâu Dương Vân như phát điên, không ngừng giải thích, cam đoan nhưng những lời đó nghe vào lại khiến người ta rùng mình: "Không phải, tôi sẽ không, tôi sẽ không giống bố tôi, người phụ nữ đó, bà ta đáng đời, nếu bà ta ngoan ngoãn nghe lời, bố tôi sao lại đánh? Tiểu Nguyệt, em cũng không giống bà ta, em ngoan ngoãn, sao anh nỡ đánh em."
Tống Duệ Nguyệt không muốn nói lý với Lâu Dương Vân, nói lý với loại người này là vô dụng, gã có một thế giới quan riêng, nói lý với gã chẳng khác nào đánh đàn trước mặt trâu, mãi mãi không thể giao tiếp được.
"Ngoan cái đầu anh! Tôi thấy anh nên đi khám não, bệnh viện tâm thần mới là nơi anh nên ở. Còn dám trêu chọc tôi, tôi sẽ đá c.h.ế.t anh."
Tống Duệ Nguyệt làm động tác đá người, Lâu Dương Vân chỉ thấy phía dưới lại bắt đầu đau âm ỉ.
"Người này vừa rồi đã tấn công tôi, lại còn nói lời làm tổn hại danh tiếng của thanh niên trí thức, tôi nghi ngờ cậu ta có thể là phần tử địch đặc."
Lục Yến Từ: ... Xem ra vẫn phải dạy cô nhóc này một chút võ phòng thân.
"Đoàn trưởng, trưởng tàu và cảnh sát tàu đến rồi." Lúc này, Tiểu Thẩm dẫn trưởng tàu và hai cảnh sát tàu từ đám đông đang xem náo nhiệt chen ra ngoài.
Lục Yến Từ đứng dậy, nhẹ nhàng giơ tay lên, nhấc bổng Lâu Dương Vân lên, đưa đến trước mặt hai cảnh sát tàu.
"Người này vừa rồi đã tấn công tôi, lại còn nói lời làm tổn hại danh tiếng của thanh niên trí thức, tôi nghi ngờ cậu ta có thể là phần tử địch đặc."