Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Không lâu sau, Lục Yến Từ nghe thấy cô gái nhỏ trở mình, rõ ràng là đã ngủ rồi, còn chép miệng một cái, ngủ ngon quá!

Lục Yến Từ:

Cậu nhóc Lục Kim An miệng thì nói bánh nếp Lục Yến Từ làm không ngon bằng Tống Duệ Nguyệt làm nhưng vẫn ăn hết hai cái, sau đó giờ bàn tay nhỏ nhắn đầy dầu mỡ: "Yêu thúc, tay bẩn, rửa tay."

Lục Yến Từ đứng dậy dẫn cậu bé đến nhà vệ sinh.

Đợi rửa tay xong cho Lục Kim An, anh không vội đưa cậu bé về toa tàu, mà kéo cậu nhóc đến khu vực hút thuốc bên cạnh, ngồi xổm xuống nói với nó: "Nếu thím nhỏ hỏi cháu chuyện Yêu thẩm, cháu định nói thế nào?"

Lục Kim An vừa chơi với nước trên tay vừa nói: "Yêu thúc muốn thím nhỏ làm Yêu thẩm, cháu cũng muốn, như vậy sẽ không phải ăn cơm Yêu thúc nấu nữa, khó ăn. Yêu thúc còn hay mắng cháu..."

Lục Yến Từ: ...

Mông Lục Kim An bị đánh hai cái, tủi thân chạy vào toa tàu, vừa vào toa tàu, cậu bé định nhào vào người Tống Duệ Nguyệt nhưng lại bị Lục Yến Từ xách lên, đặt lên giường tầng trên.

"Ngủ trên đó, không được làm phiền thím nhỏ, biết chưa?" Lục Yến Từ hạ giọng cảnh cáo.

Sợ bị đánh, Lục Kim An miễn cưỡng ngâm nga: "Yêu thúc hung dữ quá."

Lục Yến Từ: ...

Tống Duệ Nguyệt ngủ một giấc đến trưa, vẫn bị Lục Yến Từ gọi dậy.

Đợi cô mơ màng mở mắt thì thấy trên bàn ăn đã bày sẵn cơm và thức ăn nóng hổi.

Rõ ràng là đi mua ở nhà hàng trên tàu về.

Cô vừa ngồi dậy, đã có người nhét vào tay cô một đôi đũa.

"Hai người đã ăn chưa?" Cô thấy trên bàn chỉ bày hai bát cơm, hai cái bánh bao, hai bát thức ăn, theo lượng ăn của Lục Yến Từ và Tiểu Thẩm thì rõ ràng là không đủ.

"Tiểu Thẩm ăn ở nhà ăn, tôi ở lại toa tàu ăn cùng em. Lục Kim An vẫn đang ngủ, đợi đói bụng sẽ tự tỉnh dậy."

Lục Kim An: ...

Tống Duệ Nguyệt: ...

"Hay là gọi cậu bé dậy ăn cơm đi, hơn nữa, cứ ngủ mãi như vậy, tối sẽ không ngủ được, lại quậy phá nữa."

Nếu không, chỉ có cô và Lục Yến Từ ăn cơm, cô luôn cảm thấy kỳ lạ, không ổn.

Đặc biệt là người đàn ông này còn không ngừng gắp thức ăn vào bát cô, cô lại không phải là người yếu đuối không tự lo được.

"Anh ăn đi, tôi đủ rồi."

Lục Yến Từ liếc cô một cái, không gắp thức ăn nữa, lại đứng dậy đi gọi Lục Kim An dậy.

Lục Kim An đang ngủ ngon, bị người ta đánh thức, định nổi giận nhưng còn chưa kịp phát tác thì đã nghe thấy giọng cảnh cáo của Yêu thúc.

"Không được làm ồn, làm ồn là đánh."

Cậu nhóc lập tức ngoan ngoãn bò dậy, ngáp dài, duỗi tay, để Yêu thúc bế xuống, thấy Tống Duệ Nguyệt cũng đã dậy, cậu bé lập tức vui vẻ, chạy lon ton lại gần, còn nhỏ giọng mách lẻo: "Thím nhỏ ơi, cháu nói cho thím biết, Yêu thúc của cháu hung dữ lắm, thím đừng làm vợ chú ấy nữa, làm vợ cháu đi, cháu không hung dữ, sau này cháu sẽ chiều chuộng thím, còn kiếm tiền nuôi thìm, được không?"

Lục Yến Từ: ... Một ngày ba trận đòn rõ ràng vẫn chưa đủ!

Tống Duệ Nguyệt: Không phải, cô chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao khi tỉnh dậy lại biến thành cô phải làm vợ Lục Yến Từ rồi?

Cô không nên dậy ăn cơm này, thật sự!

"Bây giờ cháu mới ba tuổi, làm sao kiếm tiền nuôi thím được?" Cô quyết định phớt lờ và bỏ qua nửa câu đầu của Lục Kim An.

Lục Kim An buồn rầu: "Vậy thì để bố mẹ cháu nuôi chúng ta trước, đợi cháu lớn lên, kiếm được tiền rồi sẽ nuôi thím nhỏ, được không?"

Tống Duệ Nguyệt: ... Cháu đúng là đứa con trai hiếu thuận của bố mẹ cháu!

Lục Yến Từ: ... Anh trai, chị dâu mà biết được, chắc cũng phải đánh con trai.

Lục Kim An lại thở dài: "Thôi nhưng bố mẹ cháu có thể không nuôi nổi, sau này cháu phải cưới quá nhiều vợ, em gái xinh đẹp trong đại viện, chị Ngọc Chi, còn có em gái Tiểu Hỷ nhà ngoại công nữa...."

Tống Duệ Nguyệt trợn tròn mắt, nhìn Lục Yến Từ: "Cậu bé đa tình như vậy, giống ai thế?"

Lời này của cô có hơi thẳng miệng, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, đến khi nói ra rồi mới hối hận.

Lục Yến Từ cười: "Đừng lo, nhà chúng tôi không có giống đa tình, chỉ có nó là cái miệng dẻo thôi, bố tôi đối với mẹ tôi là răm rắp nghe theo, tình cảm giữa anh trai và chị dâu cũng rất tốt."

Advertisement
';
Advertisement