Tổ mẫu vội vàng giữ ta lại: “Được rồi Kiều Kiều, đang bệnh nặng không cần nói lễ nghi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
“A Vu, nằm xuống đi.”
Phụ thân ta ngồi xuống cạnh giường, nhìn ta, thở dài: “Bệnh một trận, con trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Ta đỏ mắt, đưa tay nắm lấy tay áo của phụ thân, nhẹ giọng nói: “A Vu trải qua lần này mới biết trước đây được phụ thân bảo vệ tốt như thế nào, phụ thân, A Vu đã sai rồi, từ nay sẽ không tùy tiện làm bậy, không khiến phụ thân tức giận nữa.”
Phụ thân ta sững lại, ánh mắt dịu đi nhiều, tình yêu thương mà đã lâu ta không thấy trong mắt phụ thân lại trở về.
Dù trước đây có bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng ta vẫn là nữ nhi m.á.u mủ ruột già của ông ấy, m.á.u mủ tình thâm, ông ấy sẽ không mãi giận ta.
“Tiểu nha đầu này, phụ thân chưa bao giờ giận con, chỉ cần con nhớ lấy bài học, sau này không tùy tiện nữa, phụ thân sẽ yên tâm.”
Giang Từ Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Nàng ta làm sao nghĩ được, Giang Vu trước đây bướng bỉnh, suốt ngày cãi nhau với phụ thân lại đột nhiên thay đổi tính cách.
Kế mẫu lén đưa tay, chọc chọc Giang Từ Nguyệt.
Giang Từ Nguyệt tỉnh ngộ, sau đó vội vàng chạy đến bên giường, nặn ra hai giọt nước mắt, tha thiết nói: “Tỷ tỷ không sao thật là tốt quá, muội và mẫu thân nghe tin tức đã đốt hương cầu khấn ở chùa suốt đêm, thật là nhờ ơn Bồ Tát phù hộ.”
Buồn cười thật, ta bỏ ra bao nhiêu công sức để trốn thoát lại thành công lao của nàng ta.
Phụ thân ta nghe vậy, quay đầu nhìn nàng ta, mỉm cười hài lòng: “Từ Nguyệt cũng là một đứa trẻ ngoan, mấy ngày nay lo lắng cho tỷ tỷ, ăn không ngon ngủ không yên, cũng vất vả rồi. Vài ngày nữa, mẫu thân con sẽ được vào gia phả, tiến hành lễ tế tổ, có nhiều việc phải lo, con đừng mệt mỏi thêm, về nghỉ ngơi đi.”
À đúng, kế mẫu và phụ thân ta đã kết hôn hơn nửa năm nhưng chưa vào gia phả.
Nhớ kiếp trước, trong lễ tế tổ, không biết sao lại có một tràng pháo nổ ngay bên tai ta, khiến ta hét lên trong sự kinh ngạc, mất mặt trước họ hàng, bị phụ thân mắng là không biết lễ nghi, lạnh nhạt với ta một thời gian dài.
Còn Giang Từ Nguyệt đứng cạnh ta thì bình tĩnh, khiến mọi người khen ngợi nhiều ngày.
Lúc đó ta nghĩ chỉ là một tai nạn.
Bây giờ nghĩ lại, chắc không đơn giản như vậy.
Ta giấu kín suy nghĩ, tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.
Đêm đó, ta gọi tỳ nữ thân cận, bảo nàng ấy theo dõi mẫu tử Giang Từ Nguyệt.
Tỳ nữ tên Hoa Chiếu Bích, do tổ mẫu ta đích thân đào tạo, thông minh lanh lợi, không có gì lọt qua mắt nàng ấy.
Kiếp trước, ta coi nàng ấy như người do tổ mẫu phái đến giám sát ta, rất lạnh nhạt với nàng ấy, ra ngoài cũng không mang theo nàng ấy, tối nay là lần đầu ta nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy.
“Tiểu thư, ta cảm thấy tiểu thư hình như đã thay đổi gì đó.”
Chiếu Bích cẩn thận nói trước khi ra ngoài.
Ta nhìn nàng ấy cười: “Vậy ngươi nói xem, ta thay đổi chỗ nào?”
Nàng ấy gãi đầu: “Ta cũng không nói rõ được, tóm lại, chắc chắn là thay đổi tốt hơn, à, ta cũng không có ý nói trước đây tiểu thư không tốt!”
Nàng ấy che miệng, vội chạy đi.
Đương nhiên là thay đổi, đã trải qua một lần cảm giác c.h.ế.t đi sống lại, ta không còn là tiểu thư không hiểu sự đời nữa.
Kiếp này, tất cả những ai hại ta, nợ ta, đều đừng mong có kết cục tốt.
Ta quả nhiên không nghĩ sai.
Hôm sau, Chiếu Bích đã dò la được tin tức.
Giang Từ Nguyệt và kế mẫu, quả nhiên muốn hại ta.
3
Ngày tế tổ, ta được người dìu đến từ đường.
Vì là tiểu bối, ta và Giang Từ Nguyệt đều đứng ở hàng cuối cùng.
Cuối cùng của nghi lễ là đốt pháo, gõ trống.
Sau khi tộc trưởng đọc xong đoạn chú cuối cùng, ta thấy khóe miệng Giang Từ Nguyệt khẽ nhếch lên, tay sau lưng nàng ta động đậy.
Ta cũng cười, che miệng ho một tiếng.
Tiếng nổ đùng đùng vang lên, kèm theo tiếng hét của kế mẫu.
Giang Từ Nguyệt giật mình, ngơ ngác nhìn vào trong.
Một tràng pháo không biết sao lại nổ dưới váy kế mẫu.
Lửa làm cháy váy bà ta, còn nổ làm mặt bà ta bị thương.
“Ôi phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ta vẻ mặt lo lắng, chen lên trước Giang Từ Nguyệt, chạy đến chỗ kế mẫu.
Pháo đã nổ xong, bà ta thê thảm, đánh đổ mấy bài vị, ngồi trên đất khóc.
“Mẫu thân, mẫu thân mau đứng lên, lau mặt đi, trước mặt tổ tiên mà thất lễ thế này làm sao được!” Ta lấy khăn tay, vội lau mặt cho kế mẫu.
Xung quang họ hàng dần mất hết vẻ thân thiện.
“Giang Dư Thị, mau đứng lên, như vậy là sao?”
Phụ thân ta cũng vội vàng vừa đỡ bà ta vừa mắng: “Pháo này sao lại ném vào đây?”
“Là, là tỷ tỷ!” Giang Từ Nguyệt khóc, phẫn nộ chỉ vào ta: “Vừa rồi tỷ tỷ ho một tiếng, ra hiệu bằng mắt, pháo liền nổ!”
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn ta.
Nàng ta thực sự hoảng loạn mà nói bậy.
Ta ho mạnh.
“Khụ khụ, Từ Nguyệt, ngươi, ngươi thật vô lý, ta bệnh nặng, ngày đêm ho, ai cũng biết, vừa rồi cũng chỉ là không nhịn được thôi, bệnh đâu phải lỗi của ta, còn nói ra hiệu bằng mắt, chuyện đó tuyệt đối không có!”
Phụ thân ta nhíu mày, gọi lớn: “Người đốt pháo đâu?”
“Đến rồi đến rồi!”
Mấy nam nhân kéo một thiếu niên đến.
Thiếu niên thấy phụ thân ta, vội xin tha: “Thúc bá, pháo này không phải ta ném, ta định đốt trong sân, ai ngờ, ai ngờ bị một đứa bé cướp mất nên mới gây nên họa!”
Hắn ta nói, chỉ ra ngoài cửa.
Một đứa bé nhỏ hơn hắn ta đang trốn sau cửa, cười hì hì nhìn vào, thấy mọi người nhìn mình, vội chạy đi.
Có người nói nhỏ: “Chắc là nghịch ngợm, con nhà ai mà hư thế, người lớn không quản sao.”
Phụ thân ta nhìn Giang Từ Nguyệt, mặt nghiêm lại: “Con như vậy là sao? Không có bằng chứng, lại bôi nhọ tỷ tỷ con trước mặt mọi người!”
Giang Từ Nguyệt mặt tái nhợt: “Phụ thân, con...”
“Còn không mau đỡ mẫu thân con dậy, vẫn muốn mất mặt thêm sao?”
Phụ thân ta phẫn nộ kéo Giang Dư Thị dậy, xin lỗi tộc trưởng, hoàn thành nghi lễ cuối cùng, mặt đen lại dẫn chúng ta về nhà.
Ông ấy đích thân đưa ta về phòng, dặn dò ta nghỉ ngơi.
Còn Giang Từ Nguyệt, từ khi trở về, ánh mắt phụ thân nhìn nàng ta đã có chút không thích.