Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 105: Anh cũng là người, dĩ nhiên anh biết sợ

Vừa nói chuyện, môi của anh ta đã dần dần dời xuống.

Nụ hôn ấm áp rơi xuống mi tâm, sau đó là chóp mũi, cuối cùng, ngừng lại ở trên môi của cô.

“Ngọc Minh, anh có thể hôn em không?”

Lưng anh ta giữ yên, Thời Ngọc Minh bị anh ta ôm chặt vào trong ngực. Lồng ngực của anh ta rộng lớn, chắn lại hết ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.

Cho dù là thời khắc mặt đối mặt, Thời Ngọc Minh vẫn không thấy rõ mặt của anh ta như thường.

Thời Ngọc Minh có chút hoảng, cô nghiêng đầu tránh đi: “Em..”

Thanh âm của tiên sinh có chút mất mát: “…Vẫn là không được sao? Không sao. Bây giờ không được cũng không sao, anh có thể chờ. Chờ đến khi em nguyện ý tiếp nhận với ngưng”

Thời Ngọc Minh vội vàng giải thích: “Em không phải là không nguyện ý để cho anh hôn em, mà là…”

“Mà là cái gì?”

Mà là trong lòng cô còn có vướng mắc vẫn chưa được cởi ra.

Lục Hào cùng Như Ý từng có qua lại đang rành rành bày trước mắt. Mà bây giờ Như Ý còn qua lại thân mật với cái con người lăng nhăng Hoắc Tuân. Cô thật sự rất lo lắng Hoắc Tuấn đó sẽ gài bẫy Như Ý. Hơn nữa trước đó vốn Như Ý cùng Lục Hào còn là một đối.

Nếu như, cô trả Lục Hào lại cho Như Ý, có phải là bọn họ có thể nối lại tiền duyên hay không?

Bất kể nhìn thế nào, so với cái tên Hoắc Tuân kia thì Lục Hào cũng là người có thể dựa vào. Huống chi… Trong lòng anh ta vẫn còn chứa một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia đoán chừng chính là Như Ý. “Tiên sinh.”

“Ù ?”

“Trước đó anh từng phủ nhận, anh nói anh không phải Lục Hào.”

Tay tiên sinh ôm cô hơi cứng đờ, câu trả lời của anh ta cũng có chút mập mờ cái nào cũng được: “… Anh có phải Lục Hào hay không, đối với em mà nói có quan trọng đến vậy à?”

Thời Ngọc Minh liếm liếm môi, cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Tiên sinh, em có nói em sẽ không tò mò dò hỏi thân phận của anh. Em cũng nguyện ý tuân thủ lời hứa. Em cũng chỉ có một câu hỏi cuối cùng này thôi, anh… Rốt cuộc có phải Lục Hào hay không?”

“Nếu như anh phải, có phải em muốn đẩy anh ra, sau đó khuyên anh tiếp tục ở bên Thẩm Như Ý hay không?”

Thời Ngọc Minh theo bản năng muốn giải thích, nhưng mà cô có thể giải thích cái gì?

Nếu như tiên sinh thật sự là Lục Hào, thể thì sau cùng cô hẳn sẽ làm như vậy.

Tiên sinh nói quả nhiên là thật, anh ta còn hiểu rõ bản thân Thới Ngọc Minh hơn cả chính cô. Đoán được tâm tư của cô vô cùng chính xác.

Thời Ngọc Minh thở dài, cũng không muốn phủ nhận: “Tiên sinh, nếu như anh là Lục Hào, vậy người mà trong tim anh không bỏ được, chính là Như Ý, đúng không? Như Ý giúp em rất nhiều. Cậu ấy cũng là người bạn duy nhất của em lúc này. Em không muốn nhìn thấy cậu ấy dây dưa cùng một người đàn ông không đáng tin cậy, bỏ lỡ một đoạn nhân duyên tốt đẹp vốn là thuộc về cậu ấy. Liên quan đến chuyện cậu ấy kết hôn, lần trước em đã giải thích qua với anh rồi. Cậu ấy cũng không phải yêu người khác thật, chỉ là vì muốn cứu một đứa bé đáng thương thôi. Tiên sinh, nếu như anh đối với cậu ấy còn..”

“Ngọc Minh” Tiên sinh cắt ngang lời cô. Thời Ngọc Minh cắn môi, hít sâu một hơi, chờ anh ta nói tiếp.

Tiên sinh bắt được tay cô, đè ở vị trí trái tim mình.

Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, rất đơn bạc. Đơn bạc đến mức cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng trên người anh ta, còn có tiếng tim đập nhanh chóng mà có lực dưới lòng bàn tay.

“Cảm nhận được không?” Tiên sinh cúi người, hỏi ở bên tai cô.

Thời Ngọc Minh sợ nhất chính là một chiêu này, lỗ tai cô rất nhạy cảm, hơi động một cái liền đỏ bừng.

Tiên sinh thật giống như biết cái nhược điểm này của cô vậy, càng sát lại gần thêm chút bên lỗ tai cô, hơi nóng thở ra tất cả đều phả trên lỗ tai cô: “Hử?” Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy. Thời Ngọc Minh gần như là hoảng đến không biết đường tránh, chỉ muốn chạy mất dạng.

Nhưng mà tiên sinh cũng không có cho cô cơ hội này, một bàn tay đè lại tay cô ở trên ngực mình, một cái tay khác vững vàng ôm eo cô, lấy một loại lực đạo không cho phép phản kháng giam cầm cô vào trong ngực, không làm đau vết thương của cô, nhưng cũng khiến cô chẳng tránh thoát được chút nào. Thời Ngọc Minh theo bản năng muốn lấy tay chống đỡ, không để cho mình cùng anh ta dán sát. Nhưng mà anh ta tựa như đã sớm hiểu rõ ý đồ của cô, mũi chân len vào giữa hai bàn chân cô, nhẹ nhàng đá sang bên cạnh một cái. Dưới chân cô trượt một đường, suýt chút nữa ngã xuống, theo phản xạ ôm lấy cổ anh ta, cả người giống như là đang treo trên người anh ta vậy.

Mà lúc này, anh ta chỉ cần hơi dùng một chút xíu khí lực, liền có thể ôm trọn cô vào trong lòng, kín kẽ, một chút khe hở cũng không chừa.

Thời Ngọc Minh có chút ảo não: “… Tiên sinh, Làm sao mà anh cũng…”

Anh ta vẫn hừ cười bên tại cô như trước: “Anh thế nào?”

“Như vậy…”

“Như vậy cái gì?” Xấu. Thời Ngọc Minh cắn môi, trong lòng âm thầm nói.

“Ngọc Minh, đừng nói xấu anh trong lòng, anh có thể nghe được.” Thời Ngọc Minh sợ hết hồn, chợt ngẩng đầu nhìn anh ta.

Nhưng mà bốn phía đều là đen thùi lùi, cái gì cũng không thấy được, chỉ có thể cảm giác được môi của anh ta dường như sẽ chậm chậm dời đi từ bên cạnh lỗ tai, theo một bên gò má, trở lại bên môi của cô như cũ.

“Tiên sinh, anh biết đọc ý nghĩ sao?”

“Chắc là vậy, có điều, thuật đọc ý nghĩ của anh cũng không có hiệu quả đối với người khác, chỉ có hữu hiệu đối với em thôi. Trong lòng em đang suy nghĩ gì? Em muốn nói cái gì? Muốn làm gì? Anh đều biết hết”

“… Vậy nếu như có một ngày, em rời khỏi anh, anh có thể biết em đi nơi nào không?”

“Ngọc Minh Tiên sinh nhẹ giọng nói: “Em đã đồng ý với anh, vĩnh viễn sẽ không rời anh đi.”

Cô liếm liếm môi, gật đầu: “Em có nói, nhưng mà em rất sợ.”

“Sợ cái gì?”

“Rất nhiều. Thời Ngọc Minh nói: “Em không biết anh là ai? Không biết hình dạng anh thế nào? Bạn của anh một người em cũng không biết. Nếu như một ngày kia anh biến mất, ngay cả đi nơi nào tìm anh, em cũng không biết. Tiện sinh, em không có thuật đọc ý nghĩ, nếu quả thật có một ngày anh rời em đi, em có thể đời này cũng không có cách nào tìm ra được anh.”

Tay tiên sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, ôn nhu trấn an: “Em yên tâm, anh sẽ không như vậy đâu. Chỉ cần em còn nguyện ý muốn anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời em mà đi.”

“Tiên sinh anh biết không, chồng trước của em cũng nói qua lại giống y hệt thế này với em.”

Thanh âm của tiên sinh nghe không hiểu vui giận: “… Thế sao?”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái ở trong ngực anh ta: “Cũng có thể là lúc ấy tuổi tác còn quá nhỏ, cho nên không hiểu được lời hứa có thể nặng bao nhiêu, cứ tùy ý nói ra khỏi miệng như vậy. Tiên sinh, anh nói, lời hứa có phải là kỳ quái hay không chứ? Người nói đã sớm quên sạch sẽ, chỉ có người nghe còn nhớ.”

Tiên sinh dường như suy tư một chút, sau đó mới trịnh trọng trả lời cô: “Em không cần sợ, anh và anh ta không giống nhau.”

“Em biết.” Thời Ngọc Minh nói: “Khi đó anh ta cũng chỉ là một thiếu niên không tới hai mươi tuổi, lời nói ra đã sớm quên mất cũng là bình thường”

Tiên sinh cười khẽ: “Cho nên ý em là, anh già rồi?”

“Không có không có, em không phải có ý này…” Thời Ngọc Minh vội vàng giải thích: “Là em cảm thấy, tiền sinh đã là một người đàn ông thành thục, hẳn biết sức nặng của lời hứa, cho nên sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng.”

“Đúng” Tiên sinh tán thưởng ghé người hôn một cái ở gò má cô: “Không sai, đúng là như vậy, ai nói Ngọc Minh của anh không có thuật đọc ý nghĩ? Em có thể đọc hiểu lòng của anh.”

Ngọc Minh của anh…

Bốn chữ này, hun nóng đến mức khiển Thời Ngọc Minh khẽ run.

Ngôn từ thật sự là bác đại tinh thâm, rõ ràng bốn chữ này bình thường không có gì lạ, nhưng mà nghe vào liền làm cho lòng người ngứa ngáy.

So với câu nói “Anh yêu em”, thì bốn chữ kia càng có thể làm cho lòng người rung động.

Từ khi quen biết đến nay, tiên sinh cho tới bây giờ không có nói qua một câu “anh yêu em” với cô, nhưng mà cô rõ ràng có thể cảm nhận được tiên sinh yêu cô. Ít nhất, đối xử với cô như một người quan trọng. “Cho nên, anh là Lục Hào à?”

“Anh chỉ là tiên sinh của em.”

“Buổi tối anh là tiên sinh của em, vậy ban ngày thì sao?”

“Ban ngày, anh sẽ ẩn núp ở trong một cái góc, không có bất kỳ người nào nhận ra, cũng không có bất kỳ người nào biết anh tồn tại”.

“Tiên sinh, những lời này em nghe không hiểu lắm”

Tiên sinh hạ thấp người, ôm ngang cô lên. Anh ta ôm cô trong ngực, ấm áp, có lực, khiến cho cô không nhịn được đắm chìm vào trong đó. Vốn là còn ôm cổ anh ta, dùng sức chống đỡ mình, nhưng mà lúc này lại ngay cả một chút khí lực nho nhỏ cũng không muốn ra, chỉ muốn an tâm nằm ở trong ngực của anh ta.

“Ngọc Minh, sau này em sẽ hiểu, bây giờ… Vẫn chưa phải lúc.”

Tiện sinh ôm cô đi vào phòng ngủ chính, lại không có ý để cô rời đi, mà là ôm cô ngồi ở mép giường, tiếp tục ôm sát lấy cô ở trong ngực: “Ngọc Minh, anh không dám hứa với em lúc nào mới có thể cho em biết tất cả chân tướng, bởi vì anh cũng sợ”

“Tiên sinh, anh mạnh mẽ như vậy, cũng có chuyện sợ sao?”

“Dĩ nhiên, anh cũng là con người, anh dĩ nhiên biết sợ.” Tiên sinh đặt cằm ở đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Không nói cái này, hôm nay là ngày vui của em. Là ngày chúng ta rốt cuộc có nhà thuộc về chúng ta, là một cuộc sống rất, rất tốt. Em xem, sao trên trời cũng rất sáng”

Thời Ngọc Minh ở trong ngực anh ta quay đầu đi nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới vừa nãy còn là hoàng hôn, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đen hoàn toàn. Trong bầu trời đêm đen, sao sáng chói.

Đúng vậy, hôm nay là một ngày rất, rất tốt.

Cô suy nghĩ lại một chút, ngày tháng hôm nay, hẳn là… Ngày ba tháng Chín.

0903, cô sẽ để ở trong lòng, vĩnh viễn nhớ.

Advertisement
';
Advertisement