Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 119: Con là nữ hoàng của chính mình

Trong lúc nhất thời Thời Ngọc Minh cũng không biết phải nói gì.

Nếu quả thật muốn tra về những quá khứ đen tối kia của Cố Quân Nhi thì cũng không khó lắm, muốn một lần duy nhất sắp xếp đủ cả việc cô ta đã từng gặp gỡ nhiều người nổi tiếng như vậy, còn một lần duy nhất cho ra ngoài ánh sáng, nói vậy có lẽ Tiên Sinh cũng đã sớm chuẩn bị xong. Chỉ chờ một câu nói của cô. Trong điện thoại, Thẩm Như Ý vẫn đang mặt mày hớn hở nói chuyện: “Thật quá hả lòng hả dạ đó! Mình cũng không nghĩ tới ngày đó mình nhốt bọn họ ở trong phòng thử đồ lại dẫn tới một chuyện bát quái lớn như vậy, nghĩ lại vẫn thấy mình có chút lợi hại đó!”.

Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng phụ họa: “Ừ, Như Ý, cậu thực sự rất lợi hại, nếu như ngày đó không phải nhờ cậu sợ rằng mình sẽ chỉ len lén rời đi”

“Cho nên mình mới nói, cậu là quá thiện lương, mới có thể bị tên đàn ông cặn bã cùng Cố Quân Nhi ức hiếp! Cổ nhân nói rất đúng, người hiền thường bị người ta bắt nạt, cậu nên học mình một ít, không muốn mang thù, như vậy sẽ làm mình không vui vẻ, bình thường có oán thù gì thì phải đáp lại ngay tại chỗ”

Thời Ngọc Minh cười khẽ: “… Đúng, nữ hiệp Như Ý”

“Hì hì, đúng rồi Ngọc Minh, cậu nói xem là ai vẫn luôn âm thầm điều tra Cố Quân Nhi, sau đó bung hết ra gọn gàng trong một hơi thở?”

“Là..”

“Mình biết rồi là Tiên Sinh! Lại là anh ấy đúng hay không?”

“Đúng”

Thẩm Như Ý hít ngược một hơi khí lạnh: “Ngọc Minh, Tiên Sinh này của cậu thực sự bản lĩnh quá cao cường mà, cũng quá sâu không lường được, mình xem trên bài báo có thật nhiều ảnh chụp đều là từ mấy năm, hẳn là khi đó anh ấy đã có được chứng cớ này, thế nhưng vẫn luôn ẩn nhẫn không tung ra, chờ đến bây giờ, một hơi tung ra tất cả, đánh cho cô ta một đòn không ngóc đầu lên được.”

Thời Ngọc Minh có chút kinh ngạc: “Ảnh chụp mấy năm trước?”

“Đúng, mình xem đến phấn chấn nên cũng không nhìn kỹ. Nhưng mà trong trí nhớ của mình, một hình sớm nhất như là hơn mười năm trước ả, lúc đó hẳn là cô ta còn chưa trưởng thành đó… Chậc chậc, Cố Quân Nhi cũng là thật bằng giá nào cũng phải làm nha, tuổi còn nhỏ không học cho giỏi, thế mà một lòng muốn bám vào đàn ông? Lúc khoảng chừng mười mấy tuổi mình đang làm gì ý nhỉ? Hình như còn đang mê phim Hàn đấy, người ta đều đã biết lót đường cho sau này, chậc chậc chậc..”

Thẩm Như Ý không biết nhưng trong lòng Thời Ngọc Minh lại rất rõ ràng.

Cố Quân Nhi đi lên con đường này, trong đó không ít là do mẹ cô ta, Trương Huệ, bày mưu tính kế.

Trên không nghiệm dưới ắt loạn, làm mẹ mà đã như vậy, làm con gái vẫn luôn được giáo dục như thế, cuối cùng đi lên con đường này cũng không khiến người ta ngoài ý muốn chút nào.

Thực ra ai cũng có con đường của riêng mình, hai người đó theo đuổi cuộc sống giàu sang vốn cũng không có gì là sai, bỏ cũng là đứa nhỏ của cô ta, tổn thương cũng là thân thể của cô ta, cô cũng không muốn đứng ở đỉnh cao đạo đức mà trách móc gì cả.

Thế nhưng, hai người đó lại giết bác trai bác gái Phong, còn cả bố của cô!

Vì tiền thể mà có thể phát rồ đến loại trình độ này, đây cũng không phải là vấn đề đạo đức mà là phạm pháp!

“… Ngọc Minh, bây giờ cậu đang ở đâu đó?”

“Mình đưa mẹ đi bệnh viện trước.” Thẩm Như Ý nói: “Được, vậy cậu chăm sóc tốt cho dì đi nhé, mình đi tìm Lục Hào tâm sự”

Thời Ngọc Minh có chút ngoài ý muốn: “Cậu với tổng giám đốc Lục làm hòa rồi à?”

“Giả vờ thôi, nếu Lục Hào dám giả mạo Tiên Sinh, vậy chắc chắn là đã được Tiên Sinh gợi ý, vậy chắc chắn anh ấy sẽ biết Tiên Sinh là ai. Mình đi tâm sự với anh ấy, giúp cậu mọi ra, nói không chừng là có thể mọi được ra manh mối có quan hệ với Tiên Sinh đấy”.

“Không cần đầu Như Ý, bây giờ mình thực sự không thèm để ý đến thân phận của Tiên Sinh…”

“Không được!” Thẩm Như Ý kiên trì nói: “Tuy rằng Tiên Sinh đối với cậu rất tốt, nhưng mà cậu cũng không thể ở cùng một người không biết thân phận chứ? Cậu đừng có xía vào, mình đi tra cho cậu. Cho dù có tra ra được, đó cũng là mình làm, không liên quan gì đến cậu cả”

“Như Ý.”

“Được rồi, ” Thẩm Như Ý mạnh mẽ ngắt lời cô: “Nghe lời đi Ngọc Minh, cho dù chúng ta không biết Tiên Sinh là ai thì mình cũng phải hỏi Lục Hào một chút, rốt cuộc mục đích của anh ấy là cái gì chứ?”

Cúp điện thoại xong, Tôn Uyển Hà vẫn luôn mê man trên vai cô từ từ tỉnh lại.

“Minh à, con nói chuyện điện thoại với ai vậy?”.

Sắc mặt Tôn Uyển Hà vàng như nến, vừa mới nói chuyện một chút mà hao phí không ít sức lực của bà ấy, hai mắt cũng bị mất đi thần thái.

Thời Ngọc Minh an ủi bà: “Một người bạn tốt của con thôi.”

“Ồ, chính là người bạn tốt phải xe đến nhà đón chúng ta à? Vậy con phải cảm ơn người ta đấy nhé”

“Không phải” Thời Ngọc Minh có chút căng thẳng: “Là bạn học cũ của con, tên Thẩm Như Ý”

“Thẩm… Nhà họ Thẩm à?”.

“Đúng” Thời Ngọc Minh gật đầu: “Là một cô gái rất nhiệt tình”

Tôn Uyển Hà cười khổ một tiếng: “Minh à, mẹ hỏi con tiền chữa bệnh cho mẹ, có phải con hỏi vay đứa bé nhà họ Thẩm này không?”

Thời Ngọc Minh hơi cứng người lại.

“Con không cần gạt mẹ, mẹ cũng không ngốc có thể đoán được. Trước đây mẹ còn tưởng rằng con cùng Đình Quân rất tốt, cậu của con cũng không dám quá phận đối với mẹ con chúng ta. Nhưng đến hôm nay mẹ mới biết được, hóa ra Đình Quân đã cùng Cố Quân Nhi… Đều đã có đứa nhỏ! Con vừa mới sinh cho nó một đứa con gái, nó làm như vậy… Thật sự là hơi quá đáng!”

Tôn Uyển Hà vốn là người dịu dàng, đã qua tuổi năm mươi nhưng bà lại gần như chưa bao giờ tức giận như thế.

Bà tức Phong Đình Quân bội bạc, càng tức mình có mắt như mù, vậy mà để con gái một mình yên lặng gánh chịu nhiều thứ như vậy!

“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện”

Tôn Uyển Hà gật đầu: “Con nói đi”

“Con… Bây giờ con đã có công việc, con làm nhân viên thiết kế trang sức ở trang sức Duy Nhất, rất nhiều khách hàng đều rất thích thiết kế của con, con đã có đủ năng lực nuôi sống mẹ và đứa nhỏ”

Tôn Uyển Hà hơi mở mắt ra, bên trong có ánh sáng trong suốt lóe lên: “Thật vậy à? Minh à, lần này con không được gạt mẹ nữa đâu đó”

“Không lừa mẹ, là thật, không bao lâu nữa sẽ có show diễn thời trang, trang sức mà người mẫu đeo đều là do con thiết kế, đến lúc đó con dẫn mẹ đi xem nhé! Tôn Uyển Hà hơi cong cong môi, thở dài một hơi: “Đứa nhỏ ngốc, không phải là mẹ không tin con, mẹ chỉ là đau lòng con thôi. Con vốn cũng là công chúa nhỏ của nhà họ Thời chúng ta, thế nhưng sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ?”

Thời Ngọc Minh nở nụ cười thản nhiên mà kiên định: “Như vậy cũng không có gì là không tốt cả, mẹ, con đã không phải là công chúa nhỏ của nhà họ Thời, con là nữ hoàng của chính mình. Nhà họ Thời là tâm huyết của bố, con sẽ nghĩ cách lấy về, chẳng qua trên tay con chỉ có 50% cổ phần công ty nhà họ Thời, trong tay cậu chẳng những có cổ phần công ty nhà họ Thời, còn có toàn bộ nhà họ Phong, bây giờ có lẽ con không có cách chống lại ông ta, thế nhưng con sẽ nghĩ biện pháp”

“Bỏ đi Minh à, con sống thật tốt là được rồi, nhà họ Thời… Coi như là chúng ta dẫn sói vào nhà, mẹ không hi vọng sau này con còn phải vất vả như vậy, bố của con ở trên trời sẽ đau lòng. Ông ấy là người hiểu rõ nhất con nhất, nếu để cho ông ấy lựa chọn giữa con và nhà họ Thời, chắc chắn ông ấy sẽ không chút do dự mà chọn con”

Lời là nói như vậy.

Thế nhưng cô không muốn nhìn kẻ tiểu nhân đắc chí, giẫm ở trên xương máu của bố mà làm mưa làm gió!

Trước kia cô không có năng lực, nhưng bây giờ lại khác. Cô có Tiên Sinh. Xe chậm rãi ngừng lại, tài xế nhẹ nhàng nói: “Cô Thời, bà Thời, đã đến bệnh viện rồi”

Tôn Uyển Hà vội vàng nói: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”

Tài xế liên tục xua tay: “Bà Thời khách khí rồi, tôi chỉ là nhận được chỉ thị của Tiên Sinh nhà chúng tôi, tới đón hai người. Nếu như muốn cảm tạ, bà hẳn nên cảm tạ Tiên Sinh nhà chúng tôi mới đúng”

Tôn Uyển Hà có chút nghe không hiểu: “Tiên Sinh… Thật ngại quá, Tiên Sinh nhà anh tên gì vậy?”

Thời Ngọc Minh đã mở cửa xe ra, đỡ Tôn Uyển Hà xuống xe, cắt đứt đoạn đối thoại này.

Sau khi sắp xếp xong cho Tôn Uyển Hà ở bệnh viện, cô đến phòng làm việc của bác sĩ.

Bác sĩ nói: “Tình hình trước mắt của mẹ cô không quá tốt, sau này thực sự phải chú ý, không thể để cho bà ấy chịu kích thích lớn như vậy nữa”

Thời Ngọc Minh gật đầu nói được.

“Những cái khác thì không có gì, tiếp tục tĩnh dưỡng là được rồi, cái này y tá của chúng tôi sẽ chú ý, cô yên tâm”

“Được, cảm ơn bác sĩ” Lúc lần thứ hai trở lại phòng bệnh, Tôn Uyển Hà đã cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ mê man, trên tay đã được ghim kim truyền nước.

Cô rón rén rời khỏi phòng bệnh, xuống lầu.

Lại bất ngờ phát hiện, chiếc màu đen Maybach đưa hai người tới vẫn đứng ở chỗ cũ, không hề di chuyển.

Có phải Tiên Sinh đã dặn dò tài xế phải đưa cô về không?

(Ngọc Minh, đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.) Thời Ngọc Minh dừng bước.

Gần như trong nháy mắt cô dừng lại, trước mắt lại lần nữa bị chiếc khăn mềm mại kia che lại. “Tiên Sinh?”

“Ừ, tôi tới đón em về nhà”

Một câu nói này làm khóe mắt Thời Ngọc Minh hơi nóng lên.

Anh ấy một lần nữa cột chắc khăn ở sau đầu cô, dịu dàng ôm cô một cái: “Đừng lo lắng, mẹ em sẽ nhận được sự chăm sóc tốt nhất”

“… Vâng”

“Cố Quân Nhi sẽ phải trả giá đắt cho những gì cô ta đáng phải nhận”

“Tiên Sinh, những chuyện thối nát trước đó của Cổ Quân Nhi… Trước đó anh đã biết à?”

Advertisement
';
Advertisement