Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 122: Em có thể sờ mặt anh một cái được không

Bất kể là làm một cấp trên, hay là một người đã từng là niên trưởng, cô cùng Lục Danh cũng căn bản không có quen thuộc đến mức có thể chia sẻ chuyện riêng.

Một câu nói bất ngờ của Lục Danh, khiến cho Thời Ngọc Minh có chút khó chịu.

Nhưng cô tuyệt không ngờ rằng câu nói tiếp theo của Lục Danh càng chấn động hơn: “Ly dị với anh ta, ở bên tôi đi”

Thời Ngọc Minh trầm mặc một chút, nhẹ bật cười: “Tổng Giám đốc Lục, câu đùa giỡn này không vui”.

“Tôi không có nói đùa, Thời Ngọc Minh, tôi nghĩ qua rồi, cô thật rất có thiên phú thiết kế, vì đề phòng cô sau này nhảy hãng, cho nên tôi quyết định đánh bài cảm tình, dâng hiến chính tôi, vì trang sức Duy Nhất giữ lại người mới như cô.”

Thời Ngọc Minh nghe mà sửng sốt: “… Tổng Giám đốc Lục, thật ra thì tôi bị bệnh cũng không có định nhảy hãng khác, anh thật không cần hy sinh lớn như vậy.”

“Cái này cũng không được rồi, suy nghĩ của con người rồi cũng sẽ thay đổi. Tôi nghe Giám đốc Tân nói cô thiếu tiền, chẳng may những công ty trang sức khác cho cô tiền lương cao hơn thì sao?”

“… Là Thẩm Như Ý giới thiệu tôi tới, tôi sẽ không bởi vì tiền mà nhảy sang làm hãng khác”.

“Vậy cũng không được, lỡ chẳng may sau khi cô ly dị rồi tái hôn cùng người đàn ông khác, lại về nhà làm bà chủ gia đình mất thì làm thế nào?

Lần trước cô đã vì một người đàn ông buông tha tiền đồ dễ như trở bàn tay, cô là người có tiền án! Nhưng nếu như cô ở bên tôi thì lại khác. Cô có thể tận tình làm chuyện mà cô thích. Trang sức Duy Nhất có thể cho cô bệ đỡ cơ hội tốt, để cho tài năng của cô được phát huy tới trình độ lớn nhất. Chúng ta đây chính là cường thủ liên hiệp, như vậy không tốt sao?”

Thời Ngọc Minh theo bản năng cau mày: “Tổng Giám đốc Lục, tôi nhớ, anh chưa từng yêu ai, đúng không?”

“… Thể nào, kỳ thị độc thân?”

“Không phải, ý tôi là, hai người ở bên nhau là bởi vì thích nhau; nếu như là vì cường thủ liên hiệp, mà cứ tùy tiện làm đám cưới..”

“Tùy đi, thế nào cũng được. Cô có đồng ý ở bên tôi hay không?” Lục Danh hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cô nghe, bỏ qua bỏ lỡ lần này có khi không còn cơ hội nữa đâu.”

Thời Ngọc Minh cười, khéo léo từ chối: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Lục, tôi quên mất, hình như trước đây tôi có phải đã từng một lần nói với anh rằng tôi… Đã có người mà mình muốn ở cùng đến cuối đời rồi”

“Ai?” Lục Danh hỏi: “Có đẹp trai như tôi không?”

“… Thích một người cũng không phải chỉ nhìn mặt người đó.”

“Thế nhìn cái gì? Tôi nói với cô nhé, chia tay với anh ta đi. Mắt nhìn đàn ông của cô thật không được, đừng lại để bị gạt, chuyện này cô cứ suy nghĩ kĩ một chút, tôi cho cô thời gian.”

Điện thoại di động đột nhiên bị rút ra từ phía sau.

Thời Ngọc Minh sợ hết hồn, theo bản năng muốn quay lại nhìn, nhưng tay người nọ nhanh hơn, mau chóng đưa lên, chắn đi tầm mắt của cô.

Thanh âm của người nọ đột nhiên vang lên bên tai: “Lục Danh thổ lộ với em?”

Thời Ngọc Minh liếm liếm môi: “Anh ta… Chắc là muốn tìm đồng bạn hợp tác”

“Không, anh ta thích em. Anh nhìn ra được.” Tiên sinh cười lạnh một tiếng: “Có ý tứ đấy, mới vừa giải quyết một người xong, giờ mới đi được nửa đường lại nhảy ra một Lục Danh. Ngọc Minh mị lực của em thật là lớn!”

Lời nói này khiến Thời Ngọc Minh có chút luống cuống.

Tiên sinh một tay nhẹ nhàng che ánh mắt cô, một tay nâng lên cắm cô, nhẹ nhàng hôn lên, giọng triền miên mà mập mờ: “Thân thể khá hơn chút nào không?”

Những lời này trong nháy mắt làm nóng lên cả không khí xung quanh.

Thời Ngọc Minh cũng có thể cảm giác được mặt mình đang nóng lên.

Dựa theo thời gian mà tính, từ lúc cô sinh Minh Nguyệt đến nay đã sắp qua được hai tháng.

Thân thể cũng không có bất kỳ phản ứng không thoải mái nào, nếu như anh ta thật sự muốn…

“Tiên sinh, chờ một chút có được không?”

“Vẫn là không thoải mái sao?”

“Không có, thân thể tôi rất tốt, không có chỗ nào không thoải mái hết. Chẳng qua là tôi cảm thấy, dù sao cũng phải làm thủ tục ly dị cùng Phong Đình Quân, như vậy mới được…”

Tiên sinh tiếc rẻ thở dài một cái, cười khổ: “Cái thời kỳ hòa giải này thật là ác.”

Thời Ngọc Minh có chút áy náy, chủ động ôm lấy eo anh ta, ngửi thấy mùi nước hoa Mancera quen thuộc trên người anh ta, còn có hơi… Mùi thuốc lá?

“Tiên sinh, anh hút thuốc lá?”.

“… Hôm nay gặp một ít chuyện, có chút phiền muộn, mùi vị rất nồng sao? Làm em ngộp à?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: “Chuyện có thể khiến cho anh phiền muộn, chắn chắn là rất khó giải quyết.” “Có một chút.”

“Có cái gì em có thể giúp được hay không?”

Tiên sinh than nhẹ: “Ngọc Minh, anh là một người đàn ông mà…”

Thời Ngọc Minh nghe hiểu ý trong lời nói của anh ta, mặt càng nóng.

“Có điều, anh nguyện ý tôn trọng quyết định của em” Tiên sinh nói: “Tự em ngoan ngoãn nhắm mắt được không? Anh đi tắt đèn.”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chờ đợi.

Tiếng bước chân của tiên sinh rất nhẹ, ngay sau đó là tiếng công tắc đèn bị gạt tắt.

“Đúng rồi tiên sinh, mả Phúc đầu rồi?”

“Anh nói má Phúc về nghỉ trước rồi. Nhóc Dương đang ở cùng Minh Nguyệt trong phòng trẻ”

“À… Ổi!” Thời Ngọc Minh kinh hô một tiếng, thân thể lại bị tiên sinh ôm ngang lên, đi về phía phòng ngủ chính.

Cô được đặt lên giường lớn một cách nhẹ nhàng, theo tới là nụ hôn nóng như lửa của anh ta.

Hai người lần đầu tiên thân mật đến mức không coi ai ra gì như vậy. Hơn nữa còn là ở trên giường, ám muội như vậy khiến cho tiên sinh có chút mất khống chế. Lực hôn cô cũng càng ngày càng nặng, cho đến khi cô nhẹ nhàng kêu đau, tiên sinh mới rời cô ra, nhưng vẫn còn quyến luyến không nỡ.

Thời Ngọc Minh có ảo giác, tiên sinh giống như là người lang thang trong sa mạc khô cạn, mà cô lại như là một chai nước còn sót lại trong tay anh ta.

“Ngọc Minh”

Tiên sinh tiện tay kéo cà vạt một cái, ném qua một bên, ngay sau đó cởi ra hai cái nút cổ áo sơ mi: “Hôm nay anh giúp em trả thù Cố Quân Nhi rồi, có khen thưởng cho anh cái gì không?”

Thời Ngọc Minh cảm giác cổ họng có chút khố: “… Anh muốn được thưởng gì?”

“Cho tới bây giờ, em vẫn chưa từng chủ động hôn anh.”

Thời Ngọc Minh hằng giọng một cái, hai tay bắt chéo lại ở sau cô của anh ta. Tên đã lắp vào cung, ấy nhưng lại có những vấn đề mới.

Trong phòng ngủ đun thui, đưa tay không thấy được năm ngón, cô căn bản không tìm chuẩn môi của anh ta ở nơi nào, làm sao chủ động đây?

“Tiên sinh” Cô nói: “Em có thể… Sờ mặt anh một cái được không?” Tiên sinh lười biếng “Hử?” một tiếng.

Thời Ngọc Minh nhanh chóng giải thích: “Không phải, em không phải là tò mò muốn xem thử dung mạo của anh đầu. Chẳng qua là không tìm được môi anh ở đâu.”

Tiên sinh trong nháy mắt không biết làm sao: “Ngọc Minh, em biết không, anh bây giờ rất thất vọng.”

“Tại sao?” “Không thể cùng em thân mật, em cũng không thể chủ động hôn anh, cái này thật khiến cho người ta cảm thấy ảo não mà”. Cô cắn môi, cảm thụ thanh âm khàn khàn lười biếng, cùng tiếng tim đập cuồng loạn của anh ta.

Tiên sinh rất nhanh liền bình thường trở lại: “Được rồi, vẫn để anh chủ động thôi”

Một đêm lưu luyến.

“Thời Ngọc Minh, môi cô sao thế? Nhiệt miệng à?”

Thời Ngọc Minh chợt phục hồi tinh thần lại, bây giờ là giờ họp sáng của công ty, bình thường là dùng để nói một chút tình hình công việc gần đây cùng với tình hình khách hàng.

Mà lúc cô tỉnh hồn lại, cuộc họp dường như đã kết thúc, người trong phòng họp đều đi hết sạch, chỉ còn lại một mình Lục Danh.

Lục Danh cau mày, nhìn chằm chằm môi của cô: “Ngày hôm qua thấy cô còn bình thường, sao giờ môi lại bị nứt rồi?”

Thời Ngọc Minh lấy tay đụng một cái, lập tức đau đến xuýt xoa.

Tối hôm qua…

Cô chứng kiến được một mặt khác của tiên sinh… Một người nóng bỏng sau lớp âu phục Mặc dù anh ta rất tôn trọng ý nguyện của cô, không có động tác đi quá giới hạn nào, nhưng ái tình nồng đượm cũng có lúc không khống chế được. Hôm nay môi cô cũng sưng đỏ. Cánh môi dường như cũng bị nứt ra.

“Đúng rồi, ngày hôm qua cô đột nhiên cúp điện thoại của tôi. Tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu đấy” Lục Danh đi tới, đứng ở trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Việc ngày hôm qua tôi nói với cô, suy tính thế nào?”

Nói trong điện thoại nói, so với nói ngay trước mặt, vẫn rất không giống.

Trong điện thoại cô có thể thẳng thừng cự tuyệt. Nhưng ngay trước mặt thì… Lục Danh dù sao cũng là ông chủ của cô.

“Tổng Giám đốc Lục, tôi đã có người mình thích rồi”

“Ai chứ? Cô nói ra đi xem nào? Hỏi cô cô cứ không nói. Đến giờ tôi cũng nghi ngờ rằng người này rốt cuộc có tồn tại hay không? Hay là vì muốn cự tuyệt tôi mà cô thuận miệng bịa ra?”

Thời Ngọc Minh vội vàng nói: “Đương nhiên là có thật!”

“Vậy cô nói đi, anh ta họ gì? Tên gì? Làm việc ở đâu? Làm nghề gì? Tôi muốn đi xem một chút rốt cuộc anh ta có cái gì tốt!”

Đang nói, điện thoại của Lục Danh đột nhiên vang lên.

Anh ta bắt máy, có chút phiền não: “Nói!”

Nhưng rất nhanh, sắc mặt của anh ta liền biển sắc: “Nói gì cơ? Rớt năm điểm rồi? Làm sao có thể?… Được! Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ qua đó ngay”

Lục Danh nhìn cô một cái thật sâu: “Lúc sau sẽ tìm cô”

Nói xong cũng vội vã rời khỏi phòng họp.

Ting ting ting… “Sau này ít ở riêng một mình với Lục Danh đi.”

“Khi nãy anh ta rời đi… Là anh làm?”

“Một sự dạy dỗ nho nhỏ mà thôi. Nếu như anh ta còn dám dây dưa nhập nhằng với em, anh không ngại cho anh ta sứt đầu mẻ trán thêm chút ít nữa đâu.”

Advertisement
';
Advertisement