Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 128: Trong đầu đều là em

Thời Dương nghe xong những lời này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Mẹ, con trai của Iron Man có phải cũng thường xuyên không được gặp bố, đúng không?”

“…Đúng vậy, nhưng con còn có mẹ, có em gái, có má Phúc, chúng ta đều ở bên cạnh con.”

Nghe vậy, Thời Dương dần dần lộ ra nụ cười, nhào vào lòng cô để bày tỏ niềm vui: “Mẹ, con cảm thấy mình thật hạnh phúc, con chắc hẳn là đứa trẻ may mắn nhất trên thế giới”

Những lời này nghe có vẻ hơi quen thuộc.

Đêm qua, tiên sinh cũng dùng giọng điệu này, thì thầm bên tai cô rằng: “Anh cảm thấy anh là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này”

Đây thực sự là…

Nếu tiên sinh thực sự là anh trai của Phong Đình Quân, thì anh ấy và Thời Dương cũng được coi là có quan hệ huyết thống.

Anh ấy không hề chán ghét Thời Dương và Thời Nguyệt, hơn nữa còn chăm sóc chúng rất cẩn thận.

Trước đó khi Lục Hào giả làm chồng cô, anh ta dường như không thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với bọn trẻ. Thỉnh thoảng, anh ta cảm thấy Thời Nguyệt dễ thương, muốn ôm cô bé nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.

Nhưng tiên sinh thì khác, đồ dùng cho trẻ sơ sinh cho Thời Nguyệt hay đồ dùng học tập của Thời Dương đều được chuẩn bị đầy đủ.

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì” Thời Ngọc Minh định thần lại và mỉm cười nói: “Mẹ cũng cảm thấy mẹ là người mẹ may mắn nhất trên thế giới này” .

Chuông điện thoại vang lên, là Thẩm Như Ý.

Vừa tiếp điện thoại, cô đã nghe thấy cô ấy hét lên đầy phấn khích ở đầu dây bên kia: “Ngọc Minh! Tớ có một phát hiện lớn!”

Thẩm Như Ý đã hẹn cô ở một cửa hàng đồ ngọt tại khu trung tâm thành phố.

Khi cô đến nơi, còn mười phút nữa mới tới thời gian đã hẹn.

Cô gọi một tách cà phê uống trong khi đợi, một lúc sau, cô nhìn thấy một cây đèn thần Aladdin đang ngồi trước mặt mình.

“Cô là?”

Cây đèn thần Aladdin tháo kính râm và chiếc khăn quàng trên đầu ra, thở dài một hơi: “Mẹ ơi, ngạt thở chết tôi rồi.”

Thời Ngọc Minh nhìn thời tiết bên ngoài, hôm nay nắng chói chang, nhiệt độ khoảng 20 độ.

“Như Ý, cậu là đang… trốn nợ à?”

Vẻ mặt Thẩm Như Ý phẫn hận: “Còn không phải là do Lục Hào! Tớ nói cho cậu biết, anh ta là tên biến thái!”

“Anh ta làm sao vậy?”

Thẩm Như Ý không hề che giấu, cởi cúc áo cho cô xem: “Cậu nhìn xem! Cổ của tớ giống như một tấm bảng màu vậy!”.

Thời Ngọc Minh kéo cổ áo của mình lên trong vô thức.

So ra, tiên sinh vẫn còn kiềm chế.

Trên cổ Thẩm Như Ý có nhiều dấu vết hơn, hơn nữa nó lan rộng xuống tận cùng, không thấy dấu vết cuối cùng.

“…Ngọc Minh, để giúp cậu điều tra thông tin của tiên sinh, tớ đã hy sinh quá nhiều rồi!”, Thời Ngọc Minh vội vàng dỗ dành cô ấy: “Được, được, tớ mời cậu đi ăn tối được không? Hay là cậu muốn bồi thường gì?”

Hai má Thẩm Như Ý phồng lên nói: “Tớ không ăn được nữa, hai ngày nay tớ đã bị Lục Hào cho ăn như heo rồi! Cậu gọi giúp tớ một ly cà phê là được.”

Thời Ngọc Minh ra hiệu cho người phục vụ, gọi một cốc latte yêu thích của Thẩm Như Ý, cũng gọi thêm một vài món tráng miệng.

Thẩm Như Ý quá nóng, khi ly cà phê đã được đưa đến, ừng ực một cái liền uống hết vào bụng. Bụng được lấp đầy bằng cà phê lạnh, cô ấy thoải mái kêu lớn: “Tuyệt!”

“Cậu chậm một chút.”

“Ngọc Minh cậu không biết đâu, Lục Hào bây giờ giống như bố tớ vậy! Điều này một lần nữa cho thấy trước đây hai người bọn tớ chia tay là đúng. Tớ cố gắng mãi mới thoát khỏi sự kiểm soát của bố, quyết tâm sẽ không tìm cho bản thân một người bố nữa. Không cho phép ăn cái này uống cái kia. Cậu biết không, Lục Hào bây giờ đến việc tớ uống nước cũng muốn quản! Đừng nói là cà phê đá, thậm chí còn không cho phép tớ uống nước ở nhiệt độ bình thường. Trời nóng như vậy bắt tớ uống nước nóng, một người đàn ông mà mỗi ngày đều cằn nhằn lải nhải phiền chết tớ rồi!”

Thời Ngọc Minh không khỏi bật cười: “Khi nào thì dì cả của cậu tới?”

“À, hình như là trong vòng mấy ngày nay, tớ không nhớ rõ”

“Lục Hào có lẽ nhớ, nên mới không cho cậu uống lạnh, sợ cậu bị đau bụng”

Thẩm Như Ý không cho là như thế: “Quên đi đừng nói anh ấy nữa, để tớ nói cho cậu biết, tối hôm qua tớ lại hy sinh bản thân, sau đó thành công lấy được một số tin tức hữu ích từ miệng Lục Hào.

Lục Hào nói, tiên sinh của cậu đã thích cậu lâu lắm rồi. Hơn nữa trong ý của anh ấy còn nói, có vẻ như tiên sinh không thể xuất hiện trước mặt cậu vì có một vấn đề rất khó giải quyết.

Tớ đang nghĩ, theo suy luận trước đây của chúng ta, vấn đề khó giải quyết đó có thể là… vụ tại nạn xe cộ sáu năm trước?”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Trên đường tới đây, tớ cũng nghĩ vậy. Nếu anh ấy thực sự là anh trai của Phong Đình Quân, thì bác trai Phong và bác gái Phong cũng chính là bố mẹ ruột của anh ấy. Anh ấy đã đánh rơi một chiếc cà vạt vào tối hôm trước. Anh ấy nói rằng nó là do mẹ anh ấy tặng cho anh ấy. Dáng vẻ rất quý trọng.”

Thẩm Như Ý thở dài một hơi: “Này, cậu nói xem có phải kiếp trước cậu có ân oán gì với nhà họ Phong không? Vướng bận với Phòng Đình Quận hơn mười năm, mãi mới ly hôn được. Cuối cùng, tiên sinh vẫn là con trai nhà họ Phong. Điều này cũng thật quá khó tin!”.

Thời Ngọc Minh cười khổ: “Hiện tại tớ không quan tâm anh ấy là ai, là ai cũng được.”

“Cũng đúng, chỉ cần không phải là tên tra nam họ Phong kia, ai cũng được” Thẩm Như Ý nói tiếp: “Ngọc Minh, tớ tra được trên mạng, hai anh em sinh đội hình như có tính cách hoàn toàn khác nhau, đều là một người hướng ngoại, một người hướng nội. Phong Đình Quân chia tay cậu vì vụ tai nạn xe cộ đó. Nhưng tiên sinh thì khác. Trong lúc anh ấy chăm sóc cậu sẽ đi giải quyết vấn đề. Đây chính là… cấu thành ngữ đó nói như thế nào nhỉ?”.

“Cao hạ lập phán.”

“Đúng, đúng, đúng! Cao hạ lập phán. Anh trai chính là anh trai, bình tĩnh vững vàng, không biết so với em trai mình tốt hơn bao nhiêu. Nhưng Ngọc Minh, nếu sau này gặp được tiên sinh, anh ấy có một khuôn mặt giống hệt như Phong Đình Quân thì cậu… Có thể chấp nhận được không?”

Thời Ngọc Minh sững sờ: “Vấn đề này tớ vẫn chưa nghĩ đến”

Thẩm Như Ý bật cười ha ha: “Thực ra thì cũng không sao hết. Nếu không chịu được thì khi làm loại chuyện xấu hổ đó có thể tắt hết đèn đi”

[Xin lỗi, đêm qua đã làm em đau rồi.] Tin nhắn của tiên sinh.

Cô cong môi trả lời: ‘Em nên nói lời cảm ơn, ít nhất anh cũng nhẹ tay hơn Lục hào một chút.) [Lục Hào giống anh, đều đã nhịn nhiều năm, hơn nữa khả năng tự chủ không thể tốt bằng anh. Nhưng lần này anh ta có thể ôm được người đẹp về nhà như mong ước, vẫn phải cảm ơn chúng ta.] [Bây giờ anh có bận không?] [Bận, nhưng trong đầu đều là ăn, không có tâm tư làm việc chút nào.] …Vậy thì tối nay anh có đến không?).

(Nhớ anh rồi?) Thời Ngọc Minh nuốt nước miếng, bàn tay gõ chữ hơi run: [Không có.]

[Thật sao?]

[Thật.]

(Nói dối, nhất định bây giờ tim em đập nhanh hơn, mặt nóng bừng, ngón tay hơi run) Người đàn ông này.

Giống như luôn đặt một chiếc camera trên người cô ấy.

Hơn nữa, anh ấy còn có thể đọc được suy nghĩ.

Cô gõ ra một đống từ, nhưng sau đó nghĩ lại liền xóa đi, cuối cùng chỉ gõ bốn chữ: (tập trung làm việc), sau đó liền gửi đi.

Thẩm Như Ý đang dùng thìa nhỏ ăn bánh ngọt, nhếch môi: “Chậc chậc chậc, lại tán gẫu bằng tin nhắn? Thật là ngọt ngào nha…”

Thời Ngọc Minh cất điện thoại di động đi, cũng thu lại nụ cười trên mặt, chuyển chủ đề nói: “Ngọc Minh, thủ tục nhận con nuôi đã hoàn thành chưa?”

Mẹ Tiêu Hào đã qua đời, kể từ khi trở về từ trại trẻ mồ côi ngày hôm đó Thẩm Như Ý luôn muốn nhận Tiêu Hào làm con nuôi.

Nói đến Tiêu Hào, Thẩm Như Ý lắc đầu: “Viện trưởng đã gửi hết thông tin cho tớ rồi. Giống như trước đây, phải kết hôn mới cho phép nhận con nuôi. Bây giờ tớ đi đầu mới có thể tìm được người sẵn sàng kết hôn giả với tớ? Hoắc Tuân là minh tinh, nhất định không thể được, hơn nữa tớ cũng không quên tình nguyện viên nào của cô nhi viện này. Nếu hấp tấp đề nghị kết hôn, hẳn họ sẽ nghĩ tớ là người điên”

“Vậy thì… Lục Hào có bằng lòng không?”

“Anh ấy? Không thể nào” Thẩm Như Ý quyết đoán từ chối: “Kết hôn thì dễ ly hôn thì khó, nếu như kết hôn với anh ấy, cả đời này tớ cũng sẽ không ly hôn được, cái hố lửa này tớ nhất định sẽ không nhảy vào. Ngọc Minh, cậu đừng lo lắng, tớ nhất nghĩ ra cách để nhận nuôi Tiêu Hào.”

Thời Ngọc Minh khẽ gật đầu.

Đang nói chuyện thì chuông điện thoại lại vang lên.

Nó là số điện thoại bàn.

“Ai vậy?”

“Tớ không biết, là điện thoại bàn, có lẽ là cô nhi viện”

“Ô, vậy thì cậu nghe đi!”.

Thời Ngọc Minh tiếp điện thoại: “Alo, xin chào?”

“Chào Ngọc Minh, ông là ông nội của Phong Đình Quân. Hôm nay cháu có tiện gặp ông không?”

Advertisement
';
Advertisement