Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 170: Trong thế giới của anh ấy, cũng chỉ có tôi

Hiện tại toàn bộ cục diện đều nằm trong tay Thời Ngọc Minh, Tôn Bảo cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi ra ngoài.

Tôn Bảo thở dài một hơi, chỉ cần Lục Danh chịu ra tay, ông ta cũng không cần đi ngồi tù rồi.

“Tổng giám đốc Tôn” Tổng giám đốc Quách gọi một tiếng.

“Hả? Tổng giám đốc Quách, ngài nói đi.”

“Người đại diện pháp luật của công ty các người là ông đúng không?”

Nói xong thì hội ý với luật sư sau lưng, dường như đã bắt đầu ghi lại một ít tin tức hữu dụng, để sau này khởi tố.

Cả người Tôn Bảo chấn động vội xua tay: “Không phải là tôi không phải là tôi.”

Tổng giám đốc Quách rõ ràng không tin: “Không phải là ông à?”.

“Trước kia là thế nhưng… Tôi cũng chỉ là tạm thời thay chị tôi quản lý công ty một chút mà thôi, chờ thân thể chị ấy khá một chút, tôi lập tức đổi tư cách pháp lý lại. Dù sao công ty cũng là một tay anh rể tôi sáng lập, làm sao tôi có thể làm việc tu hú chiếm tổ chim ri chứ? Đây chính là chị ruột tôi đó!”

Tổng giám đốc Quách nghe vậy cười ha ha: “Tổng giám đốc Tôn thật là… Rất lợi hại”

Tôn Bảo không hiểu chút nào người ta đang ám chỉ, vẫn cười ha hả: “Không có không có.”

Trong phòng uống nước của công ty.

Thời Ngọc Minh kéo Lục Danh đi vào, trở tay đóng cửa lại.

Lục Danh vẫn chứa ý cười bên môi, khoanh tay tựa ở bên cạnh máy pha cà phê dù bận vẫn ung dung nói: “Ôi chao, ôi, ôi Thời Ngọc Minh, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, hơn nữa bây giờ còn là ban ngày, cô như vậy cũng không tốt lắm đâu.”

Thời Ngọc Minh trừng anh ta: “Tổng giám đốc Lục, nghiêm túc tỉ được không?”

“Tôi vẫn luôn rất nghiêm túc” Lục Danh nhún vai.

Thời Ngọc Minh thở ra một hơi hỏi: “Vì sao đột nhiên tới công ty?”

“Không phải là cô nhắn tin cho tôi à?”

“Tôi? Cả ngày hôm nay tôi đều bận chuyện của công ty, tôi nhắn tin cho anh lúc nào hả?”

“Trở mặt không nhận à? Được Lục Danh lấy điện thoại di động ra, tìm tin nhắn kéo lên cho cô xem: “Cô xem một chút, cái tin nhắn này có phải là cô gửi không”

Thời Ngọc Minh cầm lấy nhìn, cả người đều lúng túng da đầu tê dại.

(Tôi đã nghĩ thật lâu, sau này anh không nên tới tìm tôi nữa, anh đối với tôi rất tốt, thế nhưng chúng ta không hợp, hơn nữa, ta vẫn không quên được Phong Đình Quân. Anh ấy là bố của hai đứa con tôi, tôi vẫn đối còn cảm tình với anh ấy. Cứ như vậy đi, không cần gọi điện thoại cho tôi, chúng ta dừng ở đây.) Lục Danh bóp cổ họng, học giọng con gái nói lại nội dung tin nhắn, nói xong cả người anh ta cũng buồn nôn, không khống chế được run lên: “Cô gửi tin nhắn này cho tôi, không phải là lạt mềm buộc chặt à? Cô không quên được Phong Đình Quân? Có quỷ mới tin ấy! Tôi đã hỏi qua Thẩm Như Ý, cô ấy nói con gái đều hay nói ngược lòng mình, in gái nói không muốn, đó chính là muốn, nói không liên hệ nữa, đó chính là muốn người đàn ông tự mình đến dỗ cô ấy, tuy rằng chuyện dỗ con gái này thực sự rất phiền, thế nhưng tôi vẫn đến, cảm động không?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Đây không phải là tôi gửi.”

“Không phải là cô?” Lục Danh đối chiếu số điện thoại di động một chút: “Không sai mà, là số điện thoại của cô.”

Thời Ngọc Minh cẩn thận nhìn một chút: “Thật không phải là tôi gửi. Anh xem điện thoại di động của tôi, căn bản không có này lưu lại đoạn tin nhắn này”

Lục Danh không quá tin tưởng, kéo điện thoại di động của cô từ trên xuống dưới, đúng là không lưu lại tin nhắn này.

Anh ta cũng có chút không hiểu: “Thật đúng là không phải cô gửi?”

“Không phải”

Sắc mặt của Lục Danh hơi trầm xuống: “Không phải là cô, vậy là ai? Lại còn có thể giả tạo số điện thoại của cô, người này biết tôi, còn biết Phong Đình Quân, sẽ là ai?”

Thời Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng đã biết là người nào rồi”.

Trương Huệ cùng Cố Quân Nhi vẫn cho rằng Tiên Sinh chính là Lục Danh, hôm nay cô ở nhà nói phải xử lý các hạng mục đọng lại, bọn họ nhất định cho là mình là sẽ mượn tài lực của Tiên Sinh, trả hết nợ, do đó giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn.

Cho nên đã gửi tin nhắn này, gây xích mích quan hệ của Tiên Sinh với cô.

Đàn ông hận nhất chính là người phụ nữ của mình ngoại tình, Tôn Bảo chính là như vậy. Cho nên Trương Huệ cũng trông mèo vẽ hổ, cố ý đề cập đến Phong Đình Quân trong tin nhắn, mô phỏng theo giọng điệu của cô nói mình không quên được Phong Đình Quân.

Nếu như Tiên Sinh cũng bắt đầu hoài nghi cô, không cung cấp khoản tiền này vậy hạng mục vẫn đọng lại như trước, cô căn bản không thể đi vào hội đồng quản trị của công ty!

Thế nhưng bọn họ không nghĩ tới là Tiên Sinh căn bản cũng không phải là Lục Danh.

Lục Danh hỏi: “Thời Ngọc Minh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Thời Ngọc Minh đã hiểu, rất nhanh thì trấn định lại, vội dặn dò anh ta: “Chuyện có chút phức tạp, thế nhưng lúc nữa anh phải nhớ kỹ phải nói anh không có nhiều tài chính như vậy, không giúp được tôi, lực bất tòng tâm”

Lục Danh cau mày: “Vậy rốt cuộc cô có cần số tiền này không? Đây chính là công ty nhà cô ma.”

“Không cần” “Thế nhưng..”

“Không có nhưng nhị gì hết, tổng giám đốc Lục, coi như anh giúp tôi một lần, làm theo lời tôi nói đi.”

Lúc quay lại phòng họp, mấy người tổng giám đốc Quách ngồi chung một chỗ, đang nhỏ giọng thương lượng gì đó, Tôn Bảo cùng vài người khom người nịnh nọt bưng trà rót nước.

Sau khi thấy cô trở về, trong nháy mắt biến sắc mặt, dáng vẻ vừa khom lưng uốn gối trong nháy mắt ra vẻ một người cậu: “Sao hai người đi lâu thế? Thời gian của tổng giám đốc Quách rất quý báu! Mau lên đưa khoản tiền này ra là chúng ta giải quyết xong chuyện này rồi, tôi lập tức cho cô vào hội đồng quản trị.”

Thời Ngọc Minh nhẹ nhàng chọc vào eo Lục Danh.

Lục Danh hiểu ý, cà lơ phất phơ cười một tiếng: “Thật ngại quá, tôi không đủ tiền, không cho được”

Tôn Bảo trong nháy mắt biến sắc: “Vừa rồi không phải còn nói đủ à?”

“Ui da, vừa rồi nóng nảy, về sau tôi xem lại tài chính trên tay mình, quả thực không nhiều tiền như vậy. Hơn nữa” Anh ta khinh miệt quan sát Thời Ngọc Minh từ trên xuống dưới một chút, ánh mắt có chút ghét bỏ: “Chỉ cô ấy? Đều là mẹ hai đứa bé, bên gái trẻ thích tôi còn nhiều lắm, tôi tội gì phải tiêu nhiều tiền như vậy vì cô ấy đúng không”.

Tổng giám đốc Quách nghe vậy, đứng lên: “Được rồi, nếu tổng giám đốc Lục nói vậy, chúng tôi không nữa ở đây tốn thời gian nữa. Tổng giám đốc Tôn, mấy ngày sau xin chú ý kiểm tra và nhận thư mời của toà án, đúng hạn ra toà. Chúng ta đi.”

“Ui da, ôi, ôi tổng giám đốc Quách các người.”

Tổng giám đốc Quách đã mang theo hai trợ lý nhanh chóng rời khỏi công ty.

Tôn Bảo còn kém chỉ vào mũi Thời Ngọc Minh mắng: “Sáng sớm còn hiên ngang nói như thật, nói có thể xử lý hạng mục này, làm sao bây giờ?

Người ta muốn kiện tôi đấy!”.

Ông ta nâng tay cho Thời Ngọc Minh một cái tát, cô bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh một cái lảo đảo đụng vào tường, một tiếng thật lớn, gò má phải sưng lên mắt thường có thể thấy được.

Tôn Bảo tiếp tục tiến lên giơ tay muốn đánh.

Lục Danh thấy thế nhanh chóng bắt được tay ông ta, hung hăng đẩy sang một bên: “Ông dám đánh người?”.

Tôn Bảo tức giận vô cùng: “Hừ, có tổng giám đốc Lục che chở cô, tôi không làm gì được cô. Thời Ngọc Minh, tôi cho cô biết, cô đừng hối hận!”

Nói xong ông ta tông cửa xông ra.

Lục Danh vội cất bước đi tới đỡ lấy cô: “Cô không sao chứ?”

Thời Ngọc Minh tránh ra khỏi tay anh, đứng thẳng người: “Không có việc gì”

“Không có việc gì cái gì mà không có việc gì, mặt đều sưng thành chuột đồng rồi! Ôi chao, ui, ui, ông ta thật là cậu cô à?”.

Thời Ngọc Minh cúi đầu, cắn răng nói: “Ông ta chỉ là đồ cặn bã”

“…Xem ra. chuyện nhà các người còn có chút phức tạp nha.”

Trên mặt vẫn đau rát, Thời Ngọc Minh thở dài khôi phục tâm tình một chút nói: “Tồng giám đốc Lục, cái tin nhắn kia anh coi như không thấy là được rồi, nhưng đúng là sau này chúng ta cũng không cần găp lại nữa, tôi sợ Tiên sinh sẽ hiểu làm.”

“Hứ!” Lục Danh chống nạnh, cười lạnh một tiếng:”Tôi thực sự rất muốn gặp một lần xem khuôn mặt thật sự của Tiên Sinh kia, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng anh ấy?”

“Không phải anh không bằng anh ấy, ngược lại anh may mắn hơn anh ấy nhiều, trong thế giới của anh còn có anh của anh, bố mẹ của anh, còn có nhà họ Lục, thế nhưng trong thế giới của anh ấy, cũng chỉ có tôi.”

Lục Danh liếm liếm môi hỏi: “Trẻ mồ côi à?”

Thời Ngọc Minh chợt ngẩng đầu.

“Hiểu rồi, tôi phải đi tra danh sách trẻ mồ côi có tuổi xấp xỉ chúng ta ở thành phố Hòa Vân mới được, còn phải có sự nghiệp thành công, đồng thời thỏa mãn hai điều kiện này chắc chỉ có vài người thôi chứ nhỉ? Cô chờ đó, ngay bây giờ tôi đi túm Tiên Sinh kia về!”

Advertisement
';
Advertisement