Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 183: Ước hẹn bốn năm

Thời gian từ từ trôi qua, mặt trời đã hoàn toàn mọc lên từ phía chân trời, vừa tròn vừa lớn, màu đỏ vàng, không nắng gắt như thời điểm giữa trưa, cũng không lạnh lẽo và hiu quạnh như lúc lặn ở phía tây.

Ánh sáng mặt trời, hóa ra là như vậy.

Ấm áp lại rung động.

“Thực sự rất đẹp” Thời Ngọc Minh không khỏi xúc động.

“Thích không?”

“Có. Rất thích” Thời Ngọc Minh nói: “Tiên sinh, nếu tương lai chúng ta ra nước ngoài, liệu chúng ta có còn cơ hội đến núi Thanh Vân để ngắm bình minh nữa không?”

Phong Đình Quân ôm chặt nàng: “Nhất định có cơ hội”

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bốn năm, bốn năm sau, chúng †a sẽ cùng nhau quay lại núi Thanh Vân một lần nữa”

“Tại sao lại là bốn năm?”

“Bốn năm sau, khi đó em ba mươi tuổi; Phong Đình Quân nói: “Bốn năm sau, vào ngày 26 tháng 8, là sinh nhật của em, chúng ta sẽ cùng nhau quay lại”

Thời Ngọc Minh vừa cười vừa rưng rưng: “Ba mươi tuổi có gì để ăn mừng sao?”

“Người xưa nói, tuổi ba mươi, chính từ ngày đó, có thể chính thức vẫy tay tạm biệt dĩ vãng”

Lời anh nói cũng có mấy phần đúng, Thời Ngọc Minh gật đầu: “Bốn năm, mọi chuyện đều đã được giải quyết. Phong Đình Quân và Cố Quân Nhi cũng sẽ kết hôn và sinh con, công ty hẳn cũng đã vào khuôn khổ. Anh cũng nói sẽ giúp em quản lý công ty, đến lúc đó em sẽ là bà chủ của anh.”

“Được rồi, em là bà chủ, anh sẽ kiếm tiên cho em. Em chỉ việc làm những gì mình thích. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Nhưng trong bốn năm, chắc hẳn là đủ để sinh hai đứa bé” Phong Đình Quân thở dài vẻ thỏa mãn, “Ngọc Minh, em sinh thêm cho anh hai đứa con được không? Con trai hay con gái đều tốt, tốt nhất là con gái, lớn lên giống em, mềm mại và nhẹ nhàng, sẽ nhào tới vòng tay anh nũng nịu gọi anh là bố. Thời Dương sẽ bám vào anh như một lá chăn ròi bò tới bò lui, sẽ nũng nịu trong lòng anh rồi ngủ gục trong vòng tay em. Khi bọn trẻ đã ngủ, chúng ta có thể lên đỉnh núi để ngắm bình minh. “

Thời Ngọc Minh nghe vừa thấy ngọt ngào vừa có chút lo lắng: “Còn phải sinh thêm hai đứa nữa sao?”

Cô biết tiên sinh muốn có con.

Mang thai đứa con của tiên sinh , cô chắc chắn rất hạnh phúc.

Chỉ là…

“Em chỉ là lo lắng…”

“Lo lắng bệnh của em sao?”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Tuy rằng hiện tại em không sao, nhưng anh cũng biết căn bệnh này đấy, không biết khi nào nó sẽ tái phát”

“Sẽ không đâu”, Phong Đình Quân ôm cô mỗi lúc chặt hơn: “Em gặp đại nạn cũng không chết, lần trước đã rất xuất sắc vượt qua được cửa quỷ, sau này em chỉ vui vẻ hưởng hạnh phúc và may mắn thôi. Ngọc Minh, khi em sinh hạ Thời Dương, anh đã không ở bên cạnh em, ngày em sinh Viên Nguyệt anh cũng không có ở đó. Lần này, ta nhất định sẽ ở bên cạnh em, cùng em đi kiểm tra thai sản, cùng em vào trong phòng sinh, ở bên cạnh em trong một tháng kiêng cữ, làm mọi điều mà một người chồng và người cha nên làm. “

“Em có thể thấy anh quá cưng chiều Thời Dương! Cái gì thằng bé muốn anh đều mua.

Tiểu Dương mới là một đứa bé, không thể nuông chiều nó như vậy”

Phong Đình Quân nhướng mày: “Chỉ cần con trai anh muốn, cái gì anh cũng sẽ cho nó.”

Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Lần sau thẳng bé nói nó muốn tận mắt nhìn thấy người sắt, anh cũng đưa nó đi sao?”

“Tại sao không?”

Thời Ngọc Minh thực sự không nói nên lời: “Vậy nếu thắng bé muốn cả mặt trăng và các vì sao thì sao?”

“Ngọc Minh”, tiên sinh không trả lời thẳng câu hỏi của cô mà nói: “Chờ khi mọi chuyện kết thúc, ngày em hứa lấy anh, anh sẽ tặng em một món quà. Món quà này anh đã chuẩn bị suốt sáu năm rồi. Anh luôn mong muốn trao nó cho em, nhưng vẫchưa bao giờ có cơ hội. “

“Quà gì vậy?”

“Bây giờ phải giữ bí mật, đợi em…Ngày đó lấy anh, điều anh đã hứa với em nhất định anh sẽ thực hiện”

Cảnh tượng trước mắt thật đẹp, ôm cô trong vòng tay lại càng cảm thấy vui, suýt chút nữa lại họa từ miệng mà ra, chữ “lại” vừa định thốt ra liên vội vàng nuốt vào, yên lặng trôi đi.

May mắn thay, Thời Ngọc Minh lại không hiểu được.

Cô nói: ” Trong ngày chúng ta kết hôn?”

“Trong” chứ không phải là “lại”, nhưng nó không còn quan trọng nữa.

Phong Nghiêu gật đầu: “Đúng”

“Nhưng, anh đã hứa tặng em món quà gì sao? Sao em không nhớ”

“Không nhớ cũng không sao, chỉ cần anh nhớ là được.”

Phong Đình Quân, những ngôi sao anh đưa cho em đều là giả nha.

Vậy em hứa lấy anh đi, anh sẽ cho em một ngôi sao thật.

Hừ, em không tin, anh có thể mang cả bầu trời đầy sao kia xuống cho em được không?

Anh có thể.

Anh nói khoác!

Nếu em không tin, em thử lấy anh xem sao?

Sau đó, cô kết hôn với anh ta.

Rồi sau đó cô ấy rời bỏ anh.

Ngôi sao đó anh đã sớm chuẩn bị xong.

Sáu năm trước anh đã mua một hành tinh nhỏ.

Tương lai luôn tốt đẹp, những vấn đề hiện tại cuối cùng sẽ được giải quyết.

Tiên sinh đích thân đưa cô đến tận cửa công ty Thời Thị, cô mải mệ vẻ đẹp của mặt trời mọc nên khi rời khỏi núi Thanh Vân thì đã hơi muộn. Tiên sinh phóng xe lao nhanh như chớp, vừa vặn kịp thời gian tới công ty.

Phong Đình Quân nhẹ nhàng đẩy eo cô: “Đi đi, dũng cảm làm những gì em muốn, có anh ở đây rồi”

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Anh nhanh đi đi, ở đây nhiều người như vậy, lát nữa sẽ bị người khác nhìn thấy”

Anh không thể ở lại lâu, chỉ có thể nhìn cô thật sâu một lần nữa, đội mũ bảo hiểm lại rồi khởi động xe rời đi.

Hôm nay là ngày đầu tiên Ngọc Minh chính thức tiếp quản công ty, cô hít một hơi thật sâu, ngưng lại ở thắt lưng, bước vào nơi mà cha cô đã vất vả gây dựng mấy chục năm.

Nhưng hiển nhiên, một số người không muốn để cô dễ dàng mà thành công, Cô bước gần vào đến công ty nhân viên lễ tân đã ngăn cô lại: “Xin lỗi cô Thời, tạm thời hôm nay cô không thể vào trong được”

“Tại sao?”

“Phu nhân của chủ tịch vừa căn dặn. Chủ tịch đã ra nước ngoài , bà ấy đang tạm thời điều hành công ty. Hơn nữa hôm nay, có một khách hàng rất quan trọng muốn nói đến bàn chuyện hợp tác. Bà ấy cho rằng cô… Không thích hợp xuất hiện trong công ty lúc này. “

Hóa ra là Trương Huệ.

Bà ta đã bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ.

Thời mấy ngày nay, hẳn là phải cố gắng hết sức nghĩ cách để ngăn cô, Thời Ngọc Minh sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Cô cũng không gượng ép, gật đầu một cái rồi đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi bên cạnh sảnh lớn, không quên dặn trước nhân viên lễ tân: “Mang cho tôi một ly sữa lạnh nhé.”

“Cô Thời, cô là…”

“Yên tâm, tôi sẽ không lên, không để cô phải khó xử đâu ” Thời Ngọc Minh cười thân thiện, nhân tiện nhắc thêm: “Nhớ đừng cho thêm đường vào sữa nhé, cảm ơn”

Lễ tân là một cô gái tầm ngoài hai mươi tuổi. Trương Huệ đã căn dặn nên cô không muốn làm cho nhân viên phải khó xử.

Chẳng qua là, cô rất muốn xem qua tình hình công ty khi bị Tôn Bảo dày vò sống dở chết dở mà còn ai chủ động tới bàn chuyện hợp tác, cho dù có người đến, Trương Huệ lại định làm gì “Cô Thời, sữa… cô nhất định muốn uống lạnh sao? Hay để tôi hâm nóng cho cô.”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không, tôi không thể uống nóng, cảm ơn cô.”

“ồ, tốt, vậy cô chờ tôi một chút”

Cô bé ở quầy lễ tân chạy đến phòng để đồ uống chuẩn bị, còn cô ngồi xuống ghế sofa trong khu nghỉ ngơi.

Lần trước Tôn Bảo đưa cho cô rất nhiều tài liệu nhưng cô không kịp xem, cô đã chụp  ảnh lại một số tài quan trọng. Lần trước cũng xem qua đại khái rồi, lần này xem chỉ tiết hơn một chút.

Chừng mười phút sau, bỗng nghe có tiếng ồn ào bên ngoài.

“Mau nhìn này, mau nhìn này, chủ tịch Phong! Là chủ tịch Phong! Anh ấy thực sự tới rồi”

Advertisement
';
Advertisement