Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 200: Còn cái gì sau này chúng ta từ từ nói

Trong lịch sử, thành phố Hòa Vânnày chỉ có ba lần tuyết rơi, một lần gần đây nhất là thời phong kiến cáchbây giờhơn 300 năm.

Thời Ngọc Minh nhìn trang web hiện ra trên màn hình điện thoại của mình, không khỏi cười khổ.

Cô đúng thật là ngốc, rõ ràng cực kỳ muốn gả cho anh ấy, lại còn ngốc nghếch dùng danh sách ước nguyện lúc 20 tuổi đến lấy cớ cho sự xấu hổ, Lần tiếp theo thành phố Hòa Vâncó tuyết rơi còn không biết phải tới lúc nào, nếu như vẫn luôn không có tuyết chẳng phải hai người cả đời đều không kết hôn được à?

Cô thật là ngốc, đào hố cho mình.

“Cô Thời, đây là danh sách các khách hàng lớncủa những công ty khác, tôi đã soạn xong rồi”Giám đốc đem đặt xấp tài liệu ở trước mặt cô.

Thời Ngọc Minh gật đầu: “Có tin tức gì của cậu tôi không?”

“Có/Giám đốc có chút chần chừ: “Nhưng mà..: “không có việc gì, chú nói thẳng đi”

Giám đốc lúng túng cười cười: “Tổng giám đốc Tônbây giờ đang mở party trên du thuyền ở Địa Trung Hải, dùng máy bay tư nhânđó mấy ngôi sao nữ cùng mấy người nổi trên mạng, đã leo lên trang đâu khắp các báo rồi”

Thời Ngọc Minh kinh ngạc: “Chuyện từ khi nào?”

“Tin tức từ sáng sớm hôm qua, ngày hôm qua cô không tới công ty, trong công ty đều nổ tung, rất nhiều nhân viên đều đã nộp đơn xin thôi việc. Đây là danh sách nhân viên xin thôi việc, cô xem một chút đi”

Thời Ngọc Minh có chút đau đầu:“Để phòng nhân sự nghĩ cách tuyển người đi, thoáng cái nhiều người xin nghỉ việc như vậy, hoạt động của công ty sẽ có vấn đề”

Giám đốc thở dài nói: “Cô Thời, tôi nói thật với cô, trước đó lúc bố của cô còn làm tổng giám đốc, công ty vẫn luônhoạt động tốt đẹp, các công nhân viên rất ít xin nghỉ việc, trái lại còn có rất nhiêu người tốt nghiệp trường danh giá nộp đơn xin làm. Thế nhưng hiện tại… Mấy năm này tổng giám đốc Tônđã làm danh tiếng công ty giảm sút khá nhiều, chẳng những không có ứng viên chất lượng mà tần số xin nghỉ việc còn không ngừng bay lên. Hiện tại tổng giám đốc Tôn lại gây ra tin tức này, cổ phiếu công ty vẫn luôngiảm xuống, căn bản không tuyển được người”

“Nâng cao lương lên cũng không tuyển được à?”

Nói lên tiền lương, giám đốc chỉ cười khổ: “Những công ty khác đều là không ngừng tăng lương, chỉ có công ty chúng ta phải không ngừng giảm lương. Công ty kinh doanh không được, không kiếm được tiền, tổng giám đốc.

Tôn liên tục giảm lương của nhân viên, hơn nữa… Bởi vì hạng mục đá quý trước đó, tài chính công ty liên tục xảy ra vấn đề, tiền lương tháng này cũng không phát nổi nữa”

Thời Ngọc Minh không khỏi thầmmắng Tôn Bảo mấy trăm lần ở trong lòng.

Bố cô dùng nửa đời người mới kinh doanh được công ty, bị ông ta dùng sáu năm đã xuống dốc thành thế này, trong này còn phải cộng thêm cả nhà họ Phong nữa.

Trình độ phá sản của ông ta, dù có cho ông ta một cái thung lũng Silicon thì cũng sớm muộn có thể mất sạch.

(Trên thị trường đã có một số người bán tống bán tháo một số lượng lớn cổ phần tập đoàn Thời Thị, anh đã phái người mua hết với giá chạm đáy, tạm thời không nên đẩy mạnh vào bất kỳ hạng mục gì, không phá thì không có lập. ) Tin nhắn của Tiên Sinh.

Thời Ngọc Minhhiểu ý của anh, trả lời: “Tôi biết rồi, cứ như vậyđã, chú đi làm việc đi”

Giám đốc gật đầu, thuận tiện cũng lấytừ trong tay ra một phong đơn xin từ chức cung kính đặt ởtrên bàn của cô: “Cô Thời, tôi cũng muốn xin nghỉ việc, không có cách nào cả, tuổi của tôi đây trên có già dưới có trẻ, đều cần dùng tiền, tôi cũng rất muốn cùng tiến cùng lùi với công ty, thế nhưng thực sự không có cách nào cả”

Thời Ngọc Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, giám đốc này là người theo bố làm việc từ trước, trong sáu năm này mặc cho Tôn Bảo chơi đùa thế nào, ông ấy cũng vẫn ở lại công ty, tiền lương liên tục bị cắt giảm cũng không đi, đã coi như rất có tình nghĩa rồi.

“Như vậy đi, chúđến phòng tài vụ lĩnh một năm tiền lương, coi như làm cháu giúp bố cháu bồi thường cho chú”

“Cảm ơn cô Thời.”

Thời Ngọc Minhnói: “Chúng ta lưu phương thức liên lạc cá nhân đi, sau này nếu như tình hình công ty chuyển tốt, lúc nào cũng chào đón chú trở về”

Giám đốc có chút cảm động: “Cô Thời, vừa rồi lúc cô nói câu nói này, thần thái cùng động tác thực sự rất giống bố của cô”

“. Vậy ư?”

“Tôi theo ông ấy nhiều năm như vậy, đối với ông ấy không thể quen thuộc hơn nữa”Giám đốc có chút động lòngg: “Cô Thời yên tâm, nếu như sau này cô cần tôi, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định trở về giúp cô”

“Được”

Sau khi giám đốc đi ra ngoài, Thời Ngọc Minh có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương.

Cô vẫn không tới kịp ngăn cơn sóng dữ.

Tâm huyết của bố, cuối cùng đều thua tất cả ởtrong tay Tôn Bảo.

Tinh tinh tinh.

“A lô?”

“Đang đau lòng à?”Tiên Sinh nói: “Nói cho em biết một tin tốt, Tôn Bảodường như đã không chịu nổi, bắt đầu bán tháo cổ phần công ty trong tay”

Thời Ngọc Minh nắm chặt điện thoại di động: “Ông ta bắt đầu bán?”

“Đúng, hiện tại cổ phiếu củatập đoàn Thời Thịtụt dốc, rất nhiều hộ nhỏ lẻ đã không chịu nổi bán tháo số lượng lớn, dường như Tôn Bảođang muốn chạy trốn”

“Vậy… Chúng ta có thể nhân cơ hội mua lại, sau đó em có thể lấy lại hoàn toàn công ty của bố, đúng không?”

“Không phải chúng ta, là em”Phong Đình Quânnói: “Anh giúp em mở một tài khoản ở Châu Âu, bên trong có bảy con số, hiện tại giá cổ phiếu củatập đoàn Thời Thịtụt dốc không phanh, cũng đủ để em mua đứt tất cả cổ phần công ty trên tay Tôn Bảo. Vốn trên tay em có 25%, nếu như mua củaTôn Bảonữa, lại cộng thêm anh còn đang không ngừng mua số lượng cổ phiếu của các hộ nhỏ lẻ đang bán ra, tổng cộng chung vào một chỗ, em có thể đoạt được quyền tuyệt đối ởtập đoàn Thời Thị”

Những lời phía sau cô không nghe lọt.

Cô chỉ nghe thấy Tiên Sinh nói câu kia…

“Anh giúp em mở tài khoản, bảy con số?”

“Hơi ít một chút, thời gian vội vàng, tạm thời anh chỉ có thể kiếm được như vậy, nếu như cần nữa anh sẽ nghĩ cách..”

“Đủ rồiđủ rồi! Thực sự đủ rồi”Thời Ngọc Minhcó chút kích động đến run rẩy: “Tiên Sinh…”

“Ngọc Minh, anh biết nem muốn nói gì nhưng bây giờ còn không phải lúc nói những lời này, việc cấp bách là lấy được công ty vào đây, còn có gì thì sau này chúng ta từ từ nói, được không?”

“.. ĐƯỢC.”

“Cố gắng lên, tài khoản cùng mật mã anh đã gửi em, em mau chóng làm đi, miễn cho Tôn Bảo phát hiện lại đổi “Được”

Thời Ngọc Minh căn cứ tài khoản cùng mật mã Tiên Sinh gửi tới đế nhập vào, quả nhiên thấy có một chuỗi chữ số ở số dư tài khoản.

Hơn nữa…

Là đồng Euro.

Nếu đổi ra, số tiền này xa xa không chỉ là bảy con sối Cô lập tức đóng màn hình, mở trang web cổ phiếu ra, nhìn chäm chằm hướng đi cổ phiếu của tập đoàn Thời Thị.

Thật là một mảnh xanh biếc thê thảm mà lại đang không ngừng tụt xuống.

Vừa vào lúc này, quả nhiên có một số lớn cổ phần công ty bị bán tháo đi ra, nhưng bây giờ ai còn dám mua?

Cô vững vàng, nín hơi ngưng thần, lắng lặng chờ đợi.

Lúc trước cổ phiếu tập đoàn Thời Thịlà một trăm tám mươi nghìn đồng một cổbây giờ hạ xuống ba chín nghìn một cổ, tụt vô cùng thê thảm, nhưng còn đang không ngừng tụt xuống.

Dường như Tôn Bảo thực sự sợ hãi, trực tiếp bán tháo ra tất cả cổ phần công ty cầm trên tay, treo ở trên sàn giao dịch Thời Ngọc Minh nhắm ngay thời cơ, lập tức mua toàn bộ, click vào nút giao dịch.

Tiền trong tài khoản trong nháy mắt giảm xuống, mà cổ phần công ty tập đoàn Thời Thị đã gần như bị cô mua hết

Ngay một phút cuối cùng kết thúc mua bán, giao dịch hoàn thành.

Tất cả các nút ấn trên màn hình biến thành màu xám, không thể thao tác nữa.

Cuối cùng tất cả đã không thể thay đổi.

Tập đoàn Thời Thị, sau khi cách sáu năm, rốt cục lại một lần nữa danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Thời.

Trái tim của cô đang đập cuồng loạn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Reng reng reng…

“Ngọc Minh, bây giờ con đang ở đâu?”

Là mẹ cô,Tôn Uyển Hà.

Cô cố nén nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Con đang ở công ty, làm sao vậy ạ?”

“Vừa rồi trong nhà đột nhiên có mấy cảnh sát đến, bắt mợ con cùng Quân Nhi đi! Nói cái gì mà có liên quanđến án mưu sát, muốn dẫn về điều tra. Là con báo cảnh à?”

… Là Tiên Sinh.

Cô hỏi: “Cảnh sát còn nói gì không?”

“Ồ, cảnh sát còn nóithư mời của tòa khoảng chừng hai ngày này nữa sẽ đến, bảo chúng ta chú ý nhận, đúng hạn ra toà”

Advertisement
';
Advertisement