Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 217: Nhắc Lại Là Cảm Thấy Xấu Hổ

“Tổng giám đốc Phong, bên bộ phận tài vụ vừa nhận được.

bưu phẩm.

“Ngay cả bưu phẩm cũng phải hỏi tới tôi sao? Nói với bộ phận bọn họ, nếu như ngay cả loại chuyện như thế này cũng phải làm phiền đến tổng giám đốc thì toàn bộ nghỉ việc là vừa rồi”

“Cô sắp hết thời gian thử việc chưa?”

Phong Đình Quân nhíu mày, chợt ngừng lại công việc. Như Ngọc chính là thư ký mới, bèn hoảng sợ trả lời.

“Hết tuần sau là tôi chính thức thông qua giai đoạn thử việc rồi ạ”

“Ừm, sau khi cô xong xuôi việc ở phòng tài vụ thì sang phòng nhân sự, bảo bọn họ tuyển cho tôi một thư ký mới.

“Tổng giám đốc Phong, tôi…Nếu như trong quá trình làm việc tôi xảy ra sai sót, anh có thể nói cho tôi biết được không, tôi nhất định sẽ sửa đổi! Xin anh cho tôi một cơ hội!”

Sắc mặt Như Ngọc trong nháy mắt tái nhợt mà Phong Đình Quân chỉ hờ hững trả lời.

“Cô ra ngoài đi”

“Tổng giám đốc Phong!”

“Tôi không thích nói lần thứ hai”

“Tổng giám đốc, tôi thật sự rất cần công việc này. Tôi chỉ vừa thuê nhà, mọi thứ mới bắt đầu vào quỹ đạo. Tổng giám đốc Phong, rốt cuộc tôi chưa làm tốt ở chỗ nào? Xin anh trực tiếp nói thẳng cho tôi biết?”

“Thời gian của tôi vô cùng quý giá, lãng phí như thế này, cô bồi thường không nổi đâu. Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài”

“Tổng giám đốc Phong!”

Lục Hào vừa bước vào cửa liền chứng kiến cảnh tượng này, cô gái gần như sắp khóc đến nơi, gương mặt vô cùng đáng thương. Anh nhẹ giọng.

“Cô ra ngoài trước đi, tôi có vài lời cần nói với tổng giám đốc: “Xin phép tổng giám đốc Lục, để tôi pha cho anh tách cà phê ạ”

Như Ngọc cố nén nén mắt, chuyên nghiệp gật đầu, sau đó rời đi.

“Ừm”

“Ngọn gió nào đưa cậu đến đây vậy?”

Phong Đình Quân không hề ngừng công việc trên tay, đầu cũng chẳng chịu ngẩng lên. Lục Hào nhìn đống thức ăn gọi bên ngoài, nhíu mày.

“Đình Quân, hôm qua cậu lại thức suốt đêm à?”

“Ừm, chút nữa lao công sẽ dọn dẹp mọi thứ. Cậu chờ chút, tôi xong nốt hồ sơ này thì chúng ta nói chuyện”

“Cậu cứ làm cho xong đi.”

Khoảng nửa tiếng sau, Phong Đình Quân rốt cuộc xử lý ổn thỏa mọi thứ, vươn vai tựa người về sau. Anh lắc cổ qua lại, phát ra tiếng kêu răng rắc. Lục Hào sợ hết cả hồn.

“Thanh âm gì như quái thú biến dị vậy?”

“Xương cổ vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn, không có việc gì đâu”

“Cậu tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi. Tai nạn xe cộ lần đó quá mức đáng sợ, hi vọng đừng để lại bất kíi di chứng gì.”

“Không sao. Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?”

Phong Đình Quân đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Lục Hào. Anh nhíu mày, lựa lời hỏi dò.

“Cậu thật sự muốn kết hôn với cái cô họ Ngô gì đó à?”

“Ừm, cô ấy tính tình tốt lại nghe lời. Hơn nữa cũng không giở trò hay có thủ đoạn vặt vãnh gì, thật sự là đối tượng kết hôn lí tưởng”

“Nhưng cậu với cô ấy mới gặp nhau được ba lần thôi mà?

Có phải như vậy quá mức qua loa rồi không?”

“Cậu nên biết hiện tại tôi không có thời gian, càng không có hứng thú bồi dưỡng mối quan hệ tình cảm. Cô chủ nhà họ Ngô kia đã là đối tượng kết hôn tốt nhất rồi, hơn nữa xét về mặt kinh doanh mà nói thì việc liên hôn này vô cùng có lợi.”

Phong ĐìnhQuân buồn bực cúi đầu, Lục Hào nghe vậy liền bật cười.

“Cho nến lí do cậu muốn kết hôn với cô gái kia là vì khi đã trở thành người chồng của gia đình, việc tiến hành đàm phán sẽ càng thêm thuận tiện hơn?”

“Cũng không hẳn. Tôi đã từng nói chuyện với cô ấy đôi ba lần, tính tình khá hướng nội, không quá thích tìm chủ đề bắt chuyện. May mắn tôi cũng là người ghét ồn áo, hơn nữa gia đình đều thuộc dạng phổ thông, khá giá hơn bình thường một chút. Cả nhà chỉ có mỗi cô là con gái rượu, mọi chuyện về sau sẽ dễ giải quyết hơn nhiều”

“Phong Đình Quân, rốt cuộc cậu cưới vợ hay tuyển nhân viên vậy hả?”

“Có gì khác nhau à? Tôi đối với vợ chưa cưới chỉ có hai yêu cầu, không ồn ào, bối cảnh đơn giản”

“Được rồi, nếu cậu đã nói vậy tôi cũng không tiện khuyên ngăn thêm cái gì. Nhưng cô thư ký kia, làm gì chọc đến cậu à?

Hai mươi tuổi đầu, mới vào làm việc, chưa từng phạm sai lầm lớn, sao nói đuổi liền đuổi rồi?”

“Lục Hào, tôi mở công ty là để tuyển người tài làm việc, không phải mở hội chợ từ thiện. Công việc của thư ký là sắp xếp và quản lý chứ không phải tăng cường khối lượng công việc cho tôi. Ngay cả bưu phẩm mà bộ phận tài vụ tiếp nhận, cô ta cũng chạy đến tìm tôi? Tuy rằng đây không phải sai lầm †o tát gì nhưng đã chứng minh năng lực làm việc của cô ta quá thấp, tôi không chấp nhận. Cô ấy rõ ràng không theo kịp tôi”

“Mức độ cuồng công việc của cậu, ai mà theo kịp cho nổi?

Phong Đình Quân, cậu đừng xem mình là cỗ máy chỉ biết có mỗi công việc nữa, cậu cũng là con người mà. Ai cũng có chuyện tình cảm phải trải qua, coi như cậu với cô Thời… Ý của tôi là, đừng khiến chuyện hôn nhân cả đời biến thành câu chuyện cười. Cô Ngô là một cô gái tốt, tuy rằng cậu không cần tình yêu nhưng không đồng nghĩa với việc cô ấy cũng vậy”

“Tình yêu? Lục Hào, tình yêu chính là một con dao, bất kì lúc nào cũng có thể chĩa vào chính mình, đâm chúng ta một nhát chí mạng. Là anh em, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất nên đề phòng Thẩm Như Ý. Cô ấy mặc dù bên ngoài vô tư phóng khoáng, tuy nhiên phụ nữ mà, khó tránh khỏi khẩu phật tâm xà”

“Đình Quân, cậu thật sự không nhớ gì sao?”

“Nhớ cái gì cơ?”

“Cậu và cô Thời đã từng…”

“Được rồi Lục Hào, cậu tốt nhất đừng nhắc đến cái tên này nữa. Bằng không ngay cả anh em chúng ta cũng không làm nổi nữa đâu”

Biểu cảm trên gương mặt Lục Hào thoáng cứng lại nhưng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đình Quân, cậu thật sự không muốn biết sao? Thời điểm cậu mất đi kí ức, trong lúc đó giữa cả hai đã xảy ra vô số chuyện…

“Không muốn biết. Đừng nhắc lại nữa, cứ nhắc lại là tôi lại cảm thấy xấu hổ”

“Được rồi, vậy tôi đi đây. Những gì cần nói tôi đều đã nói cả rồi, hơn ba bốn lần khuyên nhỉ, hết lòng quan tâm giúp đỡ nhưng cậu đều từ chối. Tôi chỉ muốn cậu biết rằng, hi vọng về sau cậu sẽ không bao giờ hối hận”

Lục Hào khuyên Phong Đình Quân hơn ba năm, thời điểm đối phương tỉnh lại anh cùng từng hỏi qua rằng có quên đi ai không. Nhưng một chữ, Phong Đình Quân cũng chẳng muốn nghe. Lục Hào lắc đầu cười khổ.

“Lễ thành hôn của cậu, tôi không đến được. Tôi sẽ nhờ người gửi quà”

“Có việc?”

“Ngay cả vợ cậu tôi còn không biết rõ họ tên thì đi làm sao được”

“Chờ chút, để tôi hỏi lại xem cô ấy tên gì”

“Ngay cả cậu cũng không biết sao?”

Tôi quên mất rồi, chỉ nhớ đại khái cô ấy họ Ngô mà thôi.

Nhưng mà dù sao điều này cũng không quan trọng”

Lục Hào thở dài, lắc đầu rời khỏi văn phòng. Thời điểm rời khỏi công ty, anh gặp thư ý Như Ngọc.

“Tổng giám đốc Lục, anh còn muốn dùng cà phê chứ”

“Cảm ơn”

Lục Hào nhìn đôi mắt hoen đỏ của cô, thật sự cảm thấy.

quác mức đáng thương, bền một hơi uống sạch cà phê.

“Cảm ơn tổng giám đốc Lục.

“Cô đừng suy nghĩ nhiều, tính tình tổng giám đốc Phong chính là như vậy. Trước cô, đối phương đã đuổi hơn hai mươi người rồi. Không phải cô không xuất sắc, toàn bộ đều là vấn đề thuộc về cậu ta cả”

“Cảm ơn…thật sự cảm ơn anh, tổng giám đốc Lục”

“Ừm, mau chóng giũ bỏ tâm trạng tiêu cực, tìm công việc mới đi. Chúc cô gặp được nhiều điều may mắn trong tương lai”

Như Ngọc chùi nước mắt, để tách cà phê về lại vị trí cũ, sau đó đến phòng tài vụ. Đây là công việc đầu tiên cô làm sau khi tốt nghiệp, cho dù hôm nay là ngày làm việc cuối cùng thì cũng muốn làm mọi thứ thật tốt. Cô đem toàn bộ bưu phẩm từ phòng trực tiếp đặt lên bàn làm việc của Phong Đình Quân.

Có lẽ vì sắp nghỉ nên lá gan cô cũng lớn hơn.

“Cô có biết mình đang làm gì không?”

Phong Đình Quân đang mở cuộc họp online, nghiêm giọng trách. Như Ngọc trịnh trọng gật đầu.

“Tổng giám đốc Phong, đây là toàn bộ bưu phẩm mà phòng tài vụ nhận được vào hôm nay. Tuy rằng anh không muốn xem, nhưng với thân phận là thư ký, tôi vẫn cảm thấy những văn kiện bên trong anh nên xem qua một lần! Những văn kiện này được gửi đến tập đoàn Thời Thị. Bên trong là các điều khoản chuyển nhượng, những sản nghiệp này chín năm trước thuộc về tập đoàn Phong Thị, hiện tại đã được trả về nguyên vẹn”

“Những thứ này là…”

“Xin mời anh xem qua một chút! Sau khi kí tên, những việc còn lại bộ phận bọn họ sẽ giải quyết thật thỏa đáng. Nếu như anh không muốn, tôi sẽ đem về cho phòng tài vụ, đem toàn bộ trả lại”

Advertisement
';
Advertisement