Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 259: Số tiền đó là bố dùng mạng đổi lấy

“Phong tổng có con lúc nào? Không phải nói vừa mới chia tay sao?”

“Cái này ai mà biết, chẳng qua tôi thật sự từng nghe nói, lúc trước bên cạnh Phong tổng có một người phụ nữ họ Cố, hẳn là sinh với cô ta đi?”

“Họ Cố?”

“Đúng, tôi nhớ là họ Cố”

Dương Dương đã được bố năm tay dắt vào cửa lớn công ty lại đột nhiên dừng bước, đẳng đăng chạy trở về, từng câu từng chữ hết sức rõ ràng, sửa lại nói: “Mẹ cháu không phải họ Cố, họ Thời, Thời trong thời gian!”

Mấy nhân viên đang xì xào bàn tán hoảng sợ, cười cười giải thích: “Chúng tôi cũng chỉ là nghe nói…”

Tiểu Nguyệt Nguyệt kéo kéo cổ áo bố, giọng nói non nớt hỏi: “Bố…”

“Ừm “Có phải lúc trước bố từng có bạn gái khác?”

Phong Đình Quân trầm ngâm một chút, sắp xếp lại từ ngữ một chút, vẫn là lừa con gái: “… Là từng có.”

“Vậy là bố không yêu mẹ sao?”

“Đương nhiên yêu.”

“Bố yêu mẹ như vậy, vì sao lại chia tay với mẹ, quen bạn gái khác?” Tiểu Nguyệt Nguyệt có phần không vui: “Bố như vậy không đúng.”

Phong Đình Quân ngoan ngoãn nghe dạy dỗ: “Đúng, bố như vậy là không đúng, bố biết sai rồi. Con sẽ tha thứ cho bố chứ?”

Tiểu Nguyệt Nguyệt lắc lắc đầu.

“Không tha thứ?”

“Không phải” Nguyệt Nguyệt nói từng chữ một giải thích: “Mẹ nói, đã làm sai thì phải xin lỗi, nhưng đã xin lỗi cũng không nhất định sẽ phải chấp nhận”

“ồm “Lúc trước khi anh trai ở trường học ở nước ngoài có đánh nhau với một anh trai người nước ngoài, nhưng anh trai nước ngoài kia xin lỗi anh trai rồi, anh trai lại không muốn nhận, mẹ cũng cự tuyệt xin lỗi, hơn nữa còn chuyển trường cho anh trai”

Ởnước ngoài còn xảy ra chuyện thế này?

Trong ấn tượng của anh, Dương Dương vẫn luôn là đứa bé lương thiện lạc quan, sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau với người ta, nói vậy bên trong ắt có nguyên nhân.

“Nguyên nhân anh trai đánh nhau với người khác là gì vậy?”

“Bởi vì người nước ngoài kia rất xấu, hắn nói con và anh trai đều là con hoang không có bố. Bố, con hoang là có ý gì?”

Phong Đình Quân ngẩn ra.

Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không rối rắm về chuyện này.

nữa, tiếp tục lải nhải nói tiếp: “Con và anh trai có bố mà, chỉ là không thể ở bên cạnh tụi con mà thôi. Bố có công việc rất quan trọng phải đi làm, bố phải đi bảo vệ Trái Đất đi bảo vệ mọi người đó, cho nên không thể thường xuyên ở bên cạnh tụi con..”

Phong Đình Quân nghe vậy có chút chua xót trong lòng.

Thời Ngọc Minh là một cô gái trẻ tuổi dẫn theo mẹ già, còn có hai đứa bé nhỏ tuổi, nhất định không dễ dàng gì.

Nhưng đến một cuộc điện thoại cô cũng không gọi về, tất cả đều tự mình dốc hết sức gánh vác, nếu không phải lần này về nước, nói không chừng đời này bọn họ sẽ thực sự trở thành người lạ.

Đang nói thì Dương Dương tức giận hừ hừ đã trở lại, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, môi mím chặt không nói một câu.

Phong Đình Quân thở dài, sờ sờ đỉnh đầu con trai, duỗi tay nắm lấy bàn tay cậu: “Đi thôi, đi vào rồi nói tiếp”

Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Trần Quân Ninh và Minh Kiệt đều có mặt.

Đối với tình huống của Thời Ngọc Minh, ít nhiều gì Minh Kiệt cũng biết một chút, thấy hai đứa bé cũng đến thì không mấy ngoài dự đoán, Trần Quân Ninh lại kinh ngạc đến nhảy dựng lên: “Mẹ của tôi ơi, Phong tổng, gen của anh cũng quá mạnh rồi đó? Vừa nhìn là biết con anh!”

Phong Đình Quân bất đắc dĩ trừng mắt liếc cô một cái: “Đi tìm ít sách báo cho trẻ em đến đây, hoặc là trò chơi trong nhà”

“Bây giờ?”

Phong Đình Quân nhướng mày: “Chẳng lẽ là đợi đến lúc tan tầm?”

“Không phải, ý tôi nói là, toàn bộ người trong công ty đều đang ở phòng hội nghị chờ anh mở cuộc họp kìa. Trước kia anh đều thường trú ở công ty nên mọi người đều đến sớm, lúc này đã đợi được gần nửa giờ rồi.”

Phong Đình Quân hơi suy tư, lạnh nhạt nói; “Để bọn họ gửi bưu kiện bản thiết kế qua cho tôi, hủy bỏ hội nghị.”

Trần Quân Ninh kinh ngạc.

Cưồng làm việc vạn năm bắt đầu lười biếng, chuyện lạ từ xưa đến nay!

“Nhưng mà buổi chiều sẽ phải ký hợp đồng đá quý Châu Phi, anh không chuẩn bị một chút sao?”

Phong Đình Quân ôm con gái, dắt con trai đi vào văn phòng, Trần Quân Ninh còn chưa có được đáp án muốn cùng đi theo vào, nhưng cửa bị phịch một tiếng đóng lại từ bên trong, ngăn cô lại ở bên ngoài.

Trần Quân Ninh vuốt mũi, hô to nguy hiểm.

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười của Minh Kiệt.

“Anh cười cái gì?”

Minh Kiệt cười nói: “Tôi không cười cô, tôi là đang cười vận mệnh. Ông trời ấy mà, giống như đang đùa giỡn vậy, vòng một vòng lớn như thế cuối cùng vẫn là hai người họ ở bên nhau, tội gì chứ?”

Trần Quân Ninh nháy nháy mắt, ngửi được mùi dưa lê.

Minh Kiệt lại không muốn nhiều lời: “Đều là việc riêng của Phong tổng, cô làm tốt công việc của mình là được”

Trần Quân Ninh khoanh hai tay lại, hôm nay ông chủ của cô không muốn làm việc, cô đây làm thư ký cũng nghỉ theo, cô còn mừng vì được rảnh rỗi đấy.

Trong văn phòng Tổng giám đốc, hai đứa trẻ đều rất rầu rĩ không vui.

Tuy văn phòng của Phong Đình Quân rất lớn nhưng bày trí lại cực kỳ đơn giản, một cái bàn làm việc, một notebook, ở góc còn có một phòng tiếp khách nhỏ, tạo thành từ bàn trà và ghế sô pha, chẳng qua khu vực này chưa từng được sử dụng, văn phòng của anh căn bản chẳng có ai đi vào, hoặc là nói không có ai có tư cách đi vào.

Hoàn cảnh thế này rất thích hợp để làm việc, thế nhưng đối với trẻ nhỏ thì lại không có lấy một chút hấp dẫn nào.

Phong Đình Quân lật tung máy tính cả nửa ngày, cuối cùng tìm ra được một bộ ‘Cừu Vui Vẻ và Sói Xámï.

“Bố ơi “Sao thế?”

Vẻ mặt Dương Dương ghét bỏ: “Chúng con đã sớm không xem cừu vui vẻ nữa rồi”

“… vậy hiện tại các con xem cái gì?”

Dương Dương phồng má: “Bố quên rồi sao, con thích xem Iron Man, trước kia bố còn mua cho con rất nhiều đồ văn phòng phẩm về Iron Man, còn có mô hình”

Thích Iron Man?

Cái này dễ làm, Phong Đình Quân bấm điện thoại nội bộ: “Thư ký Trần, đi mua một ít đồ chơi Iron Man đến đây”

“Vâng!”

Trần Quân Ninh mau chóng mở trang web mua sắm, vừa xem vừa nhỏ giọng hỏi: “Phong tổng, mua cái này… là muốn tôi ứng trước sau đó lại tìm tài vụ thanh toán sao?!

Phong Đình Quân bị chọc tức đến đau đầu: “Gửi tài khoản cho tôi”

Trần Quân Ninh đã sớm chuẩn bị xong, một giây cũng không chậm trễ trực tiếp gửi số tài khoản ngân hàng của mình qua cho anh: “Được rồi!”

Hai phút sau, vang lên tiếng nhắc nhở tin nhắn ting ting.

“Đây ba mươi, ba trăm, ba triệu, ba mươi triệu,… một trăm năm mươi triệu? Món đồ chơi này làm bằng vàng hả?”

“Đi mua”

Tu Trần Quân Ninh có được tiền như là máy móc được thêm dầu bôi trơn, làm việc vừa nhanh vừa tốt, chẳng những mua rất nhiều đồ trên mạng mà còn gọi shipper đi đến trung tâm thương mại mua rất nhiều Iron Man mang về. Suy xét đến việc còn có bé gái, cô ấy lại thêm một cái ghi chú, kêu anh trai shipper mua thêm mấy con búp bê và barbie.

Trong văn phòng, bưu kiện như là tuyết rơi bay đến.

Anh nhìn lướt qua đại khái, trên cơ bản đều là bản vẽ mới của bộ phận thiết kế trong công ty, lúc ngẩng đầu lên nhìn bọn trẻ lại phát hiện Dương Dương đã dẫn em gái ra phòng khách nhỏ, dỗ Nguyệt Nguyệt cười khanh khách.

“Bố, có phải bố rất bận không?”

“… Có một chút”

“Vận bố bận trước đi, con và em gái tự chơi là được, sẽ không quấy rầy bố”

Phong Đình Quân hơi áy náy: “Không sao, các con muốn làm gì có thể nói với bố, để bố sắp xếp”

Dương Dương liên tục xua tay: “Không cần đâu, trước kia khi mẹ làm việc, thân thể bà ngoại không tốt, cũng là con và em gái tự mình chơi.”

Tay cầm chuột của Phong Đình Quân khựng lại, giương mắt hỏi: “Mẹ con… công việc mấy năm nay đều rất bận sao?”

“Rất bận, thường xuyên phải làm đến rất khuya”

“Con có biết gì không, là do công ty có vấn đề gì sao?”

Dương Dương gật đầu lại lắc đầu: “Con chỉ nghe mẹ nhắc qua, mẹ không có vốn cho nên không mua được nguyên thạch đá quý quý giá, nhưng lợi nhuận của đồ rẻ lại thấp, mẹ chỉ có thể tự mình thiết kế, cố gắng làm càng tỉnh xảo càng tốt, mỗi lần đều phải thức đêm vẽ, thật vất vả.”

Phong Đình Quân hơi nhíu mày: “Không có vốn?”

“Đúng vậy” Nói đến chuyện này, trên mặt Dương Dương cũng hiện lên một chút khổ sở: “Lúc mới ra nước ngoài, gần như trên người mẹ chẳng có đồng nào, đến phòng ở chúng con cũng không thuê nổi, sau đó mới từ từ tốt lên”

Bọn họ thế mà sống khổ cực đến vậy?

Tiên sinh kia đâu? Không phải nói rất thần thông quảng đại sao, sao qua đời đến một chút tài sản cũng không để lại cho cô?

“… Nhưng con từng nhìn thấy trong tài khoản của mẹ có tiền, chỉ là mẹ nói không thể dùng số tiền đó.”

“Vì sao không thể dùng?”

Dương Dương nói: “Mẹ nói, số tiền đó là bố dùng mạng đổi lấy, một đồng cũng không được tiêu”

Advertisement
';
Advertisement