Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 261: Trân trọng người trước mắt

“Tôi còn có chuyện muốn làm, tôi sẽ không đi”

“Ngoại trừ việc của đứa bé kia, tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết chuyện còn lại ở công ty của bố cô”

Thời Ngọc Minh nở nụ cười: “Ông Hình, ngài gấp gáp muốn tôi rời đi như vậy thì tôi lại càng có thể khẳng định rằng tiên sinh vẫn còn sống”

Ông cụ Hình lập tức nổi giận: “Cô đang xuyên tạc lời tôi đấy à?

“Ngài cũng từng xuyên tạc lời tôi đấy thôi, tôi chỉ là có qua có lại”

Giọng nói của ông cụ Hình vô cùng kìm nén: “Cô Thời, đối đầu với tôi không phải là một lựa chọn sáng su: “Ông Hình, tôi hoàn toàn không muốn đối đầu với ông, tôi biết là ông muốn có một người thừa kế hoàn mỹ, sẽ không bị tình cảm chỉ phối, trong lòng chỉ có công việc và sự nghiệp, vậy nên ông mới tốn hết công sức để chia rẽ chúng tôi, còn nói cho tôi biết là tiên sinh đã chết, không phải là vì chuyện này sao? Khi nghe được tin tức này ở châu Âu, tôi cũng đã từng nghi ngờ, có thể là anh ấy chưa chết hay không, có thể là anh ấy chỉ đang bị ông giấu đi hay không. Với lại trong lòng tôi luôn hi vọng, thà rằng đó là khả năng phía sau”

Ông cụ Hình không nói gì.

Thời Ngọc Minh nói tiếp: “Tôi yêu anh ấy, tôi luôn mong anh ấy tốt lành, nếu như anh ấy có thể đi cùng với tôi thì dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu anh ấy lựa chọn đi cùng với tôi lại phải trả giá lớn như vậy thì tôi cũng sẽ chủ động rời khỏi anh ấy. Ông Hình, phụ nữ không nhất định tồn tại để cản trở sự nghiệp của đàn ông, nếu như anh ấy thật sự còn sống, nếu như: hiện tại anh ấy sống rất vui vẻ, vậy thì có tôi hay không có tôi, tôi đều có thể chấp nhận được”

Cô Thời, cô lại xuyên tạc lời của tôi rồi”

“Không, lần này là tôi thật lòng” Thời Ngọc Minh nói: “Ông Hình, tôi chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của anh ấy, khỏe mạnh hay không, vui vẻ hay không, ngài trả lời tôi vấn đề này là được rồi, tôi sẽ cam tâm tình nguyện buông bỏ”

“Dù sao thì ngài cũng có thể dùng Tiên Thúy để uy hiếp tôi, cho dù tôi có xuyên tạc lời của ngài thì tôi cũng không dám làm gì. Người như ngài nếu đã cố ý giấu một người đi, tôi hoàn toàn không tìm được, không phải sao?”

Thời Ngọc Minh nở một nụ cười, hít sâu: “Ông Hình, tôi sẽ nói rõ ngọn nguồn cho ngài, lần này tôi trở về, thứ nhất là để tìm kiếm lá gan phù hợp với Tiên Thúy, thứ hai là vì công ty, hiện tại Tiên Thúy còn đang chờ người cứu sống, công ty cũng bị cậu tôi làm cho sắp phải đóng cửa, tôi đoán là mình cũng chỉ ở lại thành phố Vân Hồi một thời gian. Tiên sinh lại có tài năng và năng lực như vậy, nếu như chỉ xuất hiện một chút thôi thì tôi cũng có thể tìm ra, trừ khi cả đời này ngài không cho anh ấy xuất hiện trước mặt công chúng, nếu không thì đến cuối cùng tôi vẫn có thể tìm được anh ấy thị “Thương lượng mà, cả hai bên đều đặt lợi thế của mình ở trên bàn đàm phán, phải như vậy mới nói được, đây là đạo lý mà tiên sinh đã dạy tôi.”

“Cậu ấy còn dạy cô cái gì nữa?”

“Anh ấy còn dạy tôi rằng bị oan ức thì phải đòi lại”

Quả óc chó trong tay ông cụ Hình xoay tròn rất nhanh, dường như ông cụ cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc thì người phụ nữ đầu dây bên kia nói cũng có mấy phần thật mấy phần giả.

Quách Khánh An vừa đi tới, bưng một ly trà trong tay: “Chú Hình, chè xanh Lục An, trà mới, cháu mới pha”

Ông cụ Hình giương mắt liếc nhìn anh ta: “Đi ra ngoài”

“..Vâng”

Quách Khánh An chống gậy ba-toong, khập khễnh ra khỏi căn phòng, thuận tay đóng cửa lại.

“Cô Thời.”

“Ngài cứ nói”

Ông cụ Hình nói: “Tôi thật sự rất hối hận, lúc trước không kéo cậu ấy trở về sớm một chút. Một mình cậu ấy đã đủ làm tôi phí hết tâm tư rồi, bây giờ lại thêm cô, bộ xương già này của tôi không biết còn có thể chống đỡ bao lâu”

Thời Ngọc Minh cười: “Ông Hình, ngài vẫn có thể tranh luận với tôi lâu như vậy, chứng tỏ đầu óc vẫn còn rất linh hoạt, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi”

“Tôi coi như là cô đang chúc phúc.”

“Đương nhiên là chúc phúc.”

“Cô không hy vọng tôi chết sớm một chút, cô có thể đoàn tụ với cậu ấy sao?”

Thời Ngọc Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như tiên sinh còn sống, chúng tôi xa cách hơn ba năm, anh ấy lại không tới tìm tôi. Hoặc là anh ấy bị thương nặng chưa khỏi, năm trong bệnh viện nên không có cách nào động đậy, nhưng nếu như là vậy, mặc dù tôi đã trở về cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy, thậm chí anh ấy còn không biết, ngài không cần phải gào lên đuổi tôi đi như thế. Hoặc là..”

“Hoặc là gì?”

“Chính là anh ấy không hề muốn đi tìm tôi”

“Haha haha… Cô Thời, cô thật sự chỉ là nhà thiết kế trang Sức sao?”

“Không thì ông Hình tưởng rằng tôi là cái gì?”

“Cô hẳn là nên làm cảnh sát, cẩn thận thăm dò, tỉ mỉ logic, không đi tra án thì thật đáng tiếc”

Thời Ngọc Minh cười cười, không để bụng: “Ông Hình, mỗi người đều có số mệnh, tôi chấp nhận số phận. Nếu như anh ấy thật sự không đồng ý có bất kì quan hệ nào với tôi, vậy ngài còn đang sợ cái gì? Cho dù ông có nói cho tôi biết cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông”

“Nói không sai” Giọng điệu của ông cụ Hình rất vui vẻ: “Đúng vậy, cô đoán không sai, cậu ấy còn sống”

Thời Ngọc Minh sửng sốt.

Thật sự… Còn sống sao?

Rõ ràng mới vừa rồi còn có thể đánh cược với ông cụ Hình nhưng lúc chính tai nghe được tin tức này, cô vẫn có một cảm giác không chân thực.

Lời nói kế tiếp của ông cụ Hình quanh quẩn bên tai cô.

“Chẳng những cậu ấy còn sống, còn sống rất tốt, cô có thể yên tâm, hiện tại cậu ấy rất khỏe mạnh”

“Vậy anh ấy..”

“Cô Thời… Cô hỏi cái gì, tôi trả lời cái đó. Những điều cô muốn biết tôi đều đã nói cho cô biết rồi, vấn đề còn lại tôi sẽ không trả lời, hiểu chưa?”

Tút tút tút.

Điện thoại cúp máy.

Thời Ngọc Minh nắm chặt điện thoại di động, sợ sệt đã rất lâu mà hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Cộc cộc cộc.

Một loạt tiếng gõ cửa đánh gãy cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Tổng giám đốc Thời, bên ngoài có cô Thẩm nói muốn tìm ngài”

Như Ý?

Thời Ngọc Minh sửa sang lại mình một chút: “Để cô ấy vào đi”

“Vâng”

Gần như vừa dứt lời, Thẩm Như Ý đã trực tiếp đẩy cửa bước vào, trong miệng còn làu bàu: “Mình đã nói mình mãi là bạn tốt của cậu, cậu còn không tin sao… Ngọc Minh!”

Thời Ngọc Minh cười rồi đứng lên, đi qua ôm bạn tốt một cái: “Ngọn gió nào đem cậu tới đây?”

“Gió Tây Bắc đấy!” Thẩm Như Ý nói: “Chỗ cậu có đồ ăn không? Mình sắp chết đói Thời Ngọc Minh nháy mắt, nhân viên ngoài cửa lập tức hiểu ý, đi chuẩn bị đồ ăn.

Thẩm Như Ý thấy xung quanh mình không còn ai, kéo Thời Ngọc Minh, lặng lẽ hỏi: “Tình huống ngày hôm qua rốt cuộc là thế nào? Hiện tại Tôn Bảo còn gào thét không chịu từ bỏ tâm địa độc ác không?”

Ở chỗ của Thời Ngọc Minh cũng không có gì ăn, đột nhiên nhớ tới trong túi mình còn một gói đồ ăn vặt mà Minh Nguyệt rất thích ăn. Đứa bé này rất giống cô, cơ thể đều dễ tụt huyết áp. Bình thường cô vẫn hay để mấy viên đường sữa, đê phòng bất cứ tình huống nào, hiện tại vừa hay có thể đưa cho Thẩm Như Ý.

Thẩm Như Ý nhìn rất sửng sốt: “Cậu là Doraemon sao?

Sao trong âu phục còn trang bị cả đường sữa nữa?”

Thời Ngọc Minh bóc giấy gói kẹo ra, trực tiếp đưa tới bên miệng cô ấy: “Há miệng”

“AI Ực!” Thẩm Như Ý ngoan ngoãn há miệng ra, một hơi ngậm viên sữa đường trong miệng, một bên vừa chép miệng vừa nói: “Ôi, có cậu ở đây thật là tốt, khắp thế gian này cũng chỉ có cậu đối xử tốt nhất với mình”

Thời Ngọc Minh ôm cánh tay, nhìn cô ấy: “Lại cãi nhau với Lục Hào à?”

“Không cãi nhau, chỉ là anh ấy thật sự lải nhải rất nhiều! Ôi chao! Mặc dù bây giờ đã là tháng mười hai, nhưng cậu nhìn mặt trời to đùng bên ngoài xem, mình muốn mặc váy anh ấy cũng không cho! Nhất định để mình bọc lấy như quả bóng, xấu xí chết mất”

“Như Ý, trân trọng người trước mắt”

Giọng điệu của Như: Ý thuận theo một chút: “…Mình biết rồi”

“Bây giờ mình thật sự rất hi vọng rằng tiên sinh còn đang lải nhải bên tai mình..”

“Ngọc Minh, cậu đừng khổ sở quá, anh ấy cũng đã qua đời hơn ba năm rồi. Được rồi, hôm nay mình đến để giúp cậu!”

Thời Ngọc Minh nhíu mày: “Giúp mình?”

“Đúng vậy!” Thẩm Như Ý nói: “Bây giờ mình đang thực tập tại đài truyền hình mà. Gần đây trong đài của mình có cái tiết mục cho khách quý nam nữ ghép đôi. Vừa lúc này cậu cũng đang độc thân, thử đến tham gia một chút thôi? Mình nhìn danh sách khách quý là nam đều là thanh niên tài giỏi đẹp trai, lại còn cao ráo!”

Advertisement
';
Advertisement