Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 268: Tôi thật sự biết sai rồi

Thời Dương xua tay: “Không cần đâu bố ơi, trước đây bố đã mua cho con rất nhiều rồi, nếu mua nữa thì trong phòng sẽ không còn chỗ để đâu!”

Phong Đình Quân không đáp lại, anh hơi nghiêng người nói: “Đi vào trước đã.”

Không biết là đang nói với Thời Dương hay nói với cô.

Thời Dương cũng không để ý nên kéo Thời Ngọc Minh vào phòng: “Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem, căn phòng này lớn quá, lớn hơn nhiều so với căn phòng mà chúng ta ở trước kia”

Nhân viên đã thông báo rằng phòng 1231 là phòng tổng thống, nó không chỉ lớn mà còn được trang bị đầy đủ thiết bị tiện nghỉ.

Cô nhìn xung quanh, đồ đạc ở đây được bố trí giống hệt như khung cảnh trong trí nhớ của cô.

Ghế sô pha trong phòng khách được đặt hướng ra ngoài cửa sổ sát đất, căn phòng này khác với những căn phòng khác ở đây, có lẽ lúc trước Tiên sinh đã cho người sắp xếp lại một lần nữa.

“Mau lại đây.”

Thời Ngọc Minh ngạc nhiên.

Giọng điệu này…

Phong Đình Quân ôm Minh Nguyệt ngồi trên ghế sô pha nói một cách khó chịu: “Thế nào? Nơi này khiến em nhớ đến quá khứ của mình với anh ta sao? Suy nghĩ đến nỗi không để ý gì hết.”

Thời Ngọc Minh như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, khẽ ho nhẹ vài tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đừng nói những chuyện này trước mặt con.

Phong Đình Quân lộ ra vẻ mặt không hài lòng nhưng cũng không nói gì thêm.

“Mẹ ơi, con đói rồi” Minh Nguyệt khế lẩm bẩm, vùng ra khỏi vòng tay của bố, bổ nhào vào người của Thời Ngọc Minh: “Con muốn ăn canh trứng chim”

Thời Ngọc Minh đỡ lấy con gái, ôm cơ thể bé nhỏ mềm mại vào lòng, quay đầu hỏi Phong Đình Quân: “Bữa trưa hôm nay anh cho bọn trẻ ăn cái gì?”

“Khoan đã!” Thời Ngọc Minh căng thẳng nói to: “Anh đừng nói thêm gì nữa”

Phong Đình Quân biết cô không muốn nói trước mặt con, vỗ vai con trai, dịu dàng nói: dẫn em gái vào phòng chơi một lát, bố có chuyện muốn nói với mẹ con.”

Thời Dương cười khúc khích: “Vâng, con biết rồi, bố đừng lo, con sẽ không nghe lén đâu!”

Minh Nguyệt vẫn ôm lấy cô kêu lên: “Mẹ ơi, con đói quá…”

Ngay khi Thời Ngọc Minh định nói gì đó thì cô bé đã bị Phong Đình Quân ôm vào trong lòng, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đợi lát nữa bố bảo chị bán hàng mang canh trứng đến cho con, sẽ rất nhanh thôi, được không?

Còn có những món con thích ăn như bánh nhân ruốc thịt, ô mai, bánh ngọt phết bơ…”

Canh trứng!

Minh Nguyệt vui vẻ đứng lên và nói: “Vâng ạ!”

“Con đi chơi với anh trai một lát, rất nhanh sẽ có đồ ăn: “Vâng!” Minh Nguyệt chủ động chạy đến nắm tay anh trai, hai thân hình bé nhỏ dắt tay nhau vào phòng.

Trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn hai người bọn họ.

Phong Đình Quân thở dài nói: “Hai đứa bé này… Mấy năm nay em đã vất vả rt Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Tôi là mẹ của hai bé, quan tâm chăm sóc chúng là chuyện đương nhiên, không có gì vất vả hết”

“Từ nay về sau anh sẽ chăm sóc hai đứa bé thật tốt.”

“Được…” Thời Ngọc Minh gật đầu: “Không ngờ chỉ mới gặp con bé vài lần mà anh đã biết rõ sở thích ăn uống của nó như thế. Tôi đã nghe chú Lâm nhắc đến vài lần, trước đây khi Minh Nguyệt còn nhỏ, mỗi lần làm ướt quần thì anh đều tự tay thay tã cho con bé.”

Phong Đình Quân nói: “Thế nhưng một người làm bố như anh vẫn chưa làm hết chức trách của mình. Những đồ dùng cần thiết đều là Tiên sinh mua cho hai đứa bé, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tuy rằng anh không có thiện cảm tốt với anh ta nhưng những việc này vẫn nên cảm ơn anh ta.”

Thời Ngọc Minh nhíu mày, buồn bã nói: ‘Anh ấy không cần lời cảm ơn của anh, Tiên sinh thật lòng yêu quý mấy đứa nhỏ, cũng thật lòng muốn chăm sóc cho bọn chúng”

“Ngọc Minh, những lời vừa rồi anh vẫn chưa nói xong.

Hôm nay anh đã đẩy hết công việc sang một bên, một phần vì muốn ở bên các con, một phần là cũng muốn nói rõ ràng với em. Trước đây anh… Hoàn toàn là một tên khốn nạn. Lúc trước anh cũng đã từng nói với em một lần rồi, năm đó bố mẹ anh qua đời, sau đó anh hiểu lầm là em phản bội anh, lừa dối anh, ngày hôm đó toàn bộ thế giới của anh đều như sụp đổ vậy, trạng thái tâm lý không tốt lắm nhưng tôi biết những điều này không phải lý do để anh có thể làm tổn thương em.”

Thời Ngọc Minh có dự cảm không tốt, ngắt lời anh: “Cũng đã gần mười năm trôi qua rồi, hai bé cũng đã lớn như vậy, nói những điều này không có ý nghĩa gì cả.”

“Đúng là không có ý nghĩa nhưng anh vẫn phải nói ra”

Phong Đình Quân vẫn kiên trì nói tiếp: “Anh đã nghĩ về điều này rất lâu, chúng ta gặp nhau khi còn nhỏ, sau đó lại cùng nhau lớn lên, khi trưởng thành lại ở bên nhau, cuối cùng lại ly hôn… Anh đã suy nghĩ rất cẩn thận, tôi đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với em, hiện tại vốn dĩ không nên quấy rầy em nữa. Nếu Tiên sinh vẫn còn ở đây, anh ta có thể chăm sóc cho em, đối xử tốt với em, hơn nữa em cũng yêu thương anh ta thì anh sẽ chấp nhận. Phong Đình Quân anh là một tên ngốc, không có mắt nhìn người, mù quáng tin vào kẻ xấu, đây đều là quả báo của anh. Nhưng bây giờ Tiên sinh đã qua đời rồi, còn em… Anh không có địa vị gì để yêu cầu em làm bất cứ điều gì, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội để có thể bù đắp toàn bộ sai lầm lúc trước”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không cần, hiện tại tôi không cần.”

“Anh biết em không cần, chỉ là anh… Phong Đình Quân cười khổ, lắc đầu thở dài: ‘Anh đã biết sai rồi”

Vẻ mặt Thời Ngọc Minh hơi thay đổi.

“Ngọc Minh, anh thật sự đã biết sai rồi.”

“Anh đừng như vậy.’ Thời Ngọc Minh nói: “Mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi, nếu là quá khứ vậy thì nên quên đi, mỗi chúng ta đều có quỹ đạo cuộc sống riêng của mình, không cần vì con cái mà phải ở bên nhau.”

“Anh không có ý muốn dùng con cái để trói buộc em, anh sẽ không ép em nữa.”

“Vậy thì sau này anh đừng nhắc lại những lời như thế này nữa, tôi không cần những lời giải thích của anh, càng không cần anh bù đăIs, anh chỉ cần đối xử tốt với bọn trẻ là được.”

Phong Đình Quân cười khổ: “Em vẫn không muốn tha thứ cho anh sao?”

Thời Ngọc Minh hỏi ngược lại: “Nếu anh là tôi, anh có tha thứ không?”

“Anh…” Phong Đình Quân lắc đầu: “Anh có thể hiểu được.”

Thời Ngọc Minh đứng dậy: “Vậy tôi đi gọi bọn nhỏ xuống.”

“Tối nay anh sẽ đưa hai con đi, mấy hôm nay em mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi một chút.” Phong Đình Quân nói: “Đây là những việc anh nên làm. Nếu có yêu cầu gì thì em cứ nói thẳng với anh, nhất định anh sẽ cố gắng làm cho bằng được. “

Ánh mắt Thời Ngọc Minh hơi sáng lên: “Có một chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Anh hãy tặng căn phòng này cho tôi đi.”

Thời Ngọc Minh bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Một giọng nữ lịch sự ngọt ngào ở đầu dây bên kia vang lên: “Xin chào, xin cho hỏi cô có phải là cô Thời Ngọc Minh không?”

Cô nhìn thời gian, bây giờ là tám giờ sáng. Đây là số điện thoại là điện thoại cố định của địa phương.

“Xin hỏi cô là?”

“Xin chào cô, tôi là nhân viên của tổ công tác phụ trách chương trình “Duyên phận trời ban” của đài truyền hình thành phố Hòa Văn. Vì cô đã đăng ký chương trình cuối tuần của chúng tôi nên tôi muốn gọi đến xác nhận một chút. Ngày mai, theo như đúng kỳ hạn thì cô có thể đến ghi hình không?”

“Có, tôi có thể” Thời Ngọc Minh tỉnh táo hơn một chút: “Tôi sẽ đến đúng giờ”

“Được, vậy tôi có thể xác nhận lại một vài thông tin với cô, được chứ?”

“Được.”

“Trong hồ sơ cô gửi đến có nói cô là một bà mẹ đơn thân, có hai đứa con, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy yêu cầu của cô đối với đối phương là chiều cao 185cm, độ tuổi từ 25-35, thu nhập hàng năm không dưới… Hai nghìn tỷ đồng phải không?”

Khi nói đến con số hai nghìn tỷ đồng, rõ ràng nhân viên công tác này có hơi do dự một chút.

Những người đăng ký tham gia chương trình này không phải là chừng từng có kẻ có tiền nhưng dù sao cũng là lên TV, rất ít người có thể nói rõ thu nhập hàng năm, đa số họ đều nói giảm đi một chút, còn người này vừa mở miệng đã là hai nghìn tỷ đồng.

Cả thành phố Hòa Văn người có thu nhập trên hai nghìn tỷ đồng hàng năm có bao nhiêu người?

Không tính những người đã lớn tuổi, chiều cao không đủ, nhan sắc không đủ để lên TV thì có lẽ… Hầu như là không có.

Thời Ngọc Minh cũng có chút xấu hổ: “Thật ngại quá, thông tin này có thể do bạn của tôi điền sai rồi, phiền cô giúp tôi xóa phần thông tin này đi, xin cảm ơn”

Nhân viên công tác cười nói: “Hiện tại đã không thể hủy được. Những người bên tổ biên đạo và hậu cần đã giúp cô sắp xếp những thông tin này rất tốt.”

“Là như vậy sao?”

“Đúng vậy.’ Cô nhân viên công tác nói: “Dù vậy cô cũng không cần lo lắng, theo như tôi được biết thì có một vị khách mời nam đáp ứng yêu cầu của cô. Chỉ là… Người đàn ông đó có điều kiện tốt như vậy, còn cô lại là một bà mẹ đơn thân, vậy nên có thể… Kết quả sẽ không được như mong muốn.”

Advertisement
';
Advertisement