Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 3: Tôi bị bệnh

,Cô cùng Phong Đình Quân từ ngọt ngào yêu nhau đi tới bước hoàn toàn căng thẳng này chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi năm năm.

Năm năm trước, đúng một ngày trước tiệc cưới của bọn họ, bố mẹ Phong Đình Quân gặp tai nạn xe cộ đồng thời qua đời, mà hung thủ gây chuyện lại là bố của cô!

Tiếp đó, mẹ và cậu lấy thế sét đánh thu mua tất cả sản nghiệp nhà họ Phong, hai dòng họ danh giá của thành phố Hòa Vân lấy phương thức bạo lực lại tàn khốc này hợp làm một, cậu thì thành người cầm quyền thực sự, tất cả gia sản thuộc quyền sở hữu của hai nhà.

Kết quả này quá bất ngờ, cho dù ai nhìn cũng biết dường như một âm mưu lớn đã được giăng ra, cuối cùng ngày đó cát bụi lắng xuống, lấy sự toàn thắng của nhà họ Thời mà kết thúc.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá mức đột ngột, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì chính là Phong Đình Quân gần như điên cuồng mà đoạn tuyệt với cô, ở trước mặt cô đập vỡ tất cả bình thủy tinh, ngôi sao giấy rơi lả tả đầy đất, bị anh không chút nào thương tiếc giẫm nát ở dưới lòng bàn chân.

Anh chỉ vào mũi của cô, hai mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ một: “Thời Ngọc Minh, cô cút cho tôi! Tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô nữa!”

Khi đó, Phong Đình Quân 23 tuổi, bố mẹ không còn, công ty không còn, cái gì cũng không còn, mà Thời Ngọc Minh 20 tuổi lại phát hiện mình đã có thai.

Phong Đình Quân hận cô như vậy, cô sợ Phong Đình Quân không chấp nhận được đứa bé này, chỉ có thể lặng lẽ đi ra nước ngoài sinh con ra, nghĩ chờ anh bình tĩnh một thời gian rồi trở lại giải thích với anh, cô không biết tí gì chuyện này cả, cô cũng không biết sao mọi chuyện lại biến thành dáng vẻ này.

Thế nhưng họa vô đơn chí, lúc sinh con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đứa nhỏ mới sinh đã mắc phải bệnh nặng, vẫn luôn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô hoảng sợ không còn cách nào đành phải về nước tìm anh cùng nghĩ biện pháp, nhưng khi nhìn thấy một cô gái khác dựa sát vào trong ngực anh.

Cô gái kia, tên là Cố Quân Nhi.

Nghe nói, là Cố Quân Nhi đi cùng anh vượt qua đoạn thời gian khốn khó đó;

Nghe nói, anh coi Cố Quân Nhi trở thành ánh nắng duy nhất xuất hiện trong đời mình, nắm trong lòng bàn tay mà sủng ái;

Nghe nói, dưới sự cổ vũ của Cố Quân Nhi, anh đợi thời quay lại, lấy tư thế của ngựa ô một lần nữa vùng dậy, chỉ ngắn ngủi hai năm bản đồ sự nghiệp nhanh chóng mở rộng, đã đủ để chống lại nhà họ Thời.

Nghe nói, bọn họ đã đang chuẩn bị hôn lễ…

Nhưng trước đó cô và Phong Đình Quân đã đăng ký kết hôn, còn chưa kịp làm hôn lễ, trên pháp luật, Phong Đình Quân là chồng cô, mà Thời Ngọc Minh cô lại là vợ hợp pháp của anh, Cố Quân Nhi không cách nào danh chính ngôn thuận gả cho anh.

Làm bà Phong trong bốn năm này, Phong Đình Quân luôn luôn không hề ép cô ký đơn ly hôn, bọn họ cắn răng chịu đựng.

Cô luôn luôn nghĩ, cô cùng Phong Đình Quân đã từng yêu nhau, cô có thể chờ, chờ tra rõ chân tướng của mọi chuyện, chờ anh hồi tâm chuyển ý. Thế nhưng đợi 4 năm, cô chẳng những không đợi được Phong Đình Quân quay đầu lại, lại chờ được kết quả ung thư phổi.

Ngực đột nhiên đau nhức, chuyện cũ tác động suy nghĩ, cô lại ho một trận kịch liệt.

Lúc này mùi máu tươi mãnh liệt hơn một ít, giọt máu trực tiếp từ trong miệng bắn ra, rơi lên ga giường trắng tinh.

“Cô làm sao vậy?” Phong Đình Quân nhìn thấy cô run rẩy thì hỏi.

Đáy lòng cô mềm nhũn, nước mắt trào ra: “Đình Quân, tôi… Có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh, thực ra cơ thể của tôi rất không tốt, tôi bị bệnh…”

Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng ngắt lời cô: “Đừng nói cho tôi là cô bệnh sắp chết, tôi sẽ đốt pháo ăn mừng. Cô chết, tôi không cần ly hôn nữa, trực tiếp biến thành mất vợ hay chồng, tùy thời đều có thể kết hôn với Quân Nhi.”

Câu nói kế tiếp nghẹn ở cổ họng, nghẹt ở trong tim.

Anh hỏi: “Cô còn có gì muốn nói à?”

Cô còn có cái gì để nói đây?

Cô lắc đầu: “Không có.”

Ánh mắt Phong Đình Quân dường như chú ý tới cái gì, anh nhìn qua ga giường.

Cô vội vàng dùng thân thể che lại những vệt đỏ sẫm kia, làm như không có gì xảy ra hết.

“Đó là cái gì?” Phong Đình Quân đã đi tới, một tay kéo cô sang chỗ khác, nhìn vết đỏ sẫm trên giường: “Đây là… Máu?”

Thời Ngọc Minh cắn môi, nắm chặt nắm tay chịu đựng sự đau đớn này.

Phong Đình Quân khinh miệt đánh giá cô, chỉ vào vết máu nhỏ kia nói: “Thế nào, vì đêm nay, ngay cả màng trinh cô cũng đi vá lại à?”

Advertisement
';
Advertisement