Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 32: Nhất định phải ép tôi đến đường cùng mới cam tâm hay sao?

Chớp mắt một cái, Thời Ngọc Minh ước chừng đã ngủ đến trưa.

Lúc tỉnh lại, vết thương giữa ngựcvẫn mơ hồ đau đau, mà trong phòng đã không có bóng người đàn ông kia.

Cô xoa xoa huyệt Thái dươngđau nhức, thấy một ly nướcđểtrên bàn, phía dưới đè một tờ giấy: nhớ uống thuốc, đừng nuốt thuốc không.

Lúc cô cầm ly nước, phát hiện nước vẫn còn đang ẩm. Người đàn ông này… Sao chuyện gì cũng có thể biết chuẩn xác được như vậy?

Ngay cả chuyện ngày hôm qua cô uống thuốc không dùng nước cũng biết.

Cô rửa mặtqua loa, rồi chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh đặc biệt, trên tay của mẹ còn ghim kim, nhưng tinh thần rõ ràng trông khá hơn một chút so với mấy hôm trước, trên mặt cũng có chút huyết sắc: “Minh, sao con lại tới đây?”

Thời Ngọc Minh đi tới, cầm tay bà: “Con là con gái duy nhất của mẹ, không đến thì sao mà coi được chứ?”

Tôn Uyển Hà ôn nhu vỗ vỗ mu bàn tay của cô, dặn dò: “Mẹ không quan trọng, bác sĩ và y tá ở đây đều hết sức quan tâm mẹ. Bây giờ con là vợ của người ta, trong nhà còn có con nhỏ, không cần ngày nào cũng phải chạy tới bệnh viện đâu”

“…Con nhớ mẹ mà.”

“Đứa bé này.” Tôn Uyển Hà bật cười: “Đúng rồi, ngày hôm qua mẹ cứ mệt suốt, hôm nay vừa nghĩ đến muôn dặn con ít việc. Nuôi con phải là dùng sữa mẹ nuôi, con không thể ăn lung tung được biết không? Kem hay đồ ăn chua cay gì thì cũng ăn ít thôi, không tốt cho con trẻ đâu”.

Thời Ngọc Minh kéo căng môi, gật đầu: “Dạ”

Cô chẳng lẽ không muốn dùng sữa mẹ nuôi con? Nhưng con gái đã không có ở bên cạnh cô rồi.

Dương mới sinh ra đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô vội vã trở về nước tìm Phong Đình Quân, khi đó cô không thể tự mình nuôi Dương, bây giờ đến con gái ở đây lại bị như vậy.

Thời Ngọc Minh thở dài, ở phương diện này, cô luôn cảm thấy thiếu nợ hai đứa bé quá nhiều, quá nhiều.

Tôn Uyển Hà vẫn còn đang nói liên miên mãi: “Còn nữa, mấy điều lưu ý các cụ đã nói cấm có sai. Mẹ nói con bao lần con cũng không nghe, mấy cái món ăn lạnh thì đừng ăn. Mấy món hải sản như cua hay gì gì đó, tốt nhất đừng đụng. Minh, mẹ biết con thèm ăn chúng từ bé, nhưng vì đứa bé thì nhìn một chút được hay không? Chờ sau này bé con dứt sữa, con muốn ăn gì mẹ cũng sẽ làm cho con ăn… Minh, sao con lại khóc?”

Thời Ngọc Minh hít mũi một cái, cố ý nói đùa: “Vừa nghĩ tới phải nhịn ăn cua, nhịn ăn kem một thời gian dài nên buồn quá mới khóc”.

“Con đó! Nói vớ vẩn không!” Tôn Uyển Hà cười khẽ: “Được rồi, đừng khóc. Chuyện của bố con… Sau cùng cũng là nhà chúng ta có lỗi Đình Quân. Đúng thực là bố con uống rượu say rồi lái xe nên mới tạo thành bị kịch thế này. Hai nhà chúng ta đôi bên đều có thiệt hại. Mẹ vẫn luôn rất sợ Đình Quân vì chuyện này mà có thành kiến với con, nhưng ngày hôm qua cậu ấy còn tự mình đến thăm mẹ… Mẹ rất cảm động, cũng rất yên tâm, vui vẻ. Sau này con nhất định phải đối xử thật tốt với cậu ấy, biết không?”

“… Biết rồi mẹ”

“Đúng rồi còn nữa, con với Đình Quân muốn sinh mấy đứa?”

Thời Ngọc Minh có chút lúng túng: “Chúng con chưa nói qua chuyện này.”

“Nghe mẹ, sinh ba đứa đi. Hai đứa đều là con một. Nhà có đông con cũng náo nhiệt hơn một chút. Con không phải sợ, chờ khi mẹ khỏi bệnh. rồi thì có thể giúp con chăm cháu. Đến lúc đó hai đứa cứ việc sống thế giới của hai người, cháu cứ giao cho mẹ tất”.

Thời Ngọc Minh nghe mà sống mũi cay cay, nước mắt có chút không ngừng được: “Mẹ, mẹ cũng đến lúc hưởng thụ tuổi già rồi, không cần cực khổ lo cho con nữa”.

Tôn Uyển Hà không đồng ý: “Mẹ chỉ có một đứa con gái là con. Không lo cho con thì lo cho ai đây? Được rồi, bây giờ con nghe lời mẹ, về nhà đi, chăm sóc cho bé con, quan tâm Đình Quân. Minh của mẹ, đã lớn thế này rồi, có con luôn rồi. Nếu như bố của con ở trên trời mà biết được, nhất định sẽ khóc bù lu bù loa cho mà xem. Ông ấy ấy mà, bình thường nhìn nghiêm túc dữ dằn vậy, nhưng mỗi lần con đụng chuyện là còn yếu ớt hơn cả mẹ nữa. Con không biết đâu, ngày con đăng kí kết hôn, ông ấy khóc suốt một đêm đó”.

Nói tới bố, ánh mắt của Thời Ngọc Minh đã bị nước mắt thấm nhuần ướt đẫm: “Thật sao? Nếu như bố ở đây, con nhất định phải cười bố”

“Bố con là người hiểu con nhất.” Tôn Uyển Hà nói: “Lúc con sắp kết hôn, ông ấy muốn cho con món quà hồi môn tốt nhất, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tiền cùng nhà quá tầm thường nên dứt khoát chuyển cổ phần công ty cho con. Ông ấy nói, sau này ông ấy sẽ là một con trâu già chăm chỉ làm lụng, kiểm cho con và cháu ngoại của ông ấy thật nhiều, thật nhiều tiền để các con có thể thoải mái sống cả một đời”

“Mẹ, đừng nói…” . Mắt của Tôn Uyển Hà cũng hồng hồng rồi: “Được rồi, được rồi, không nói nữa. Minh à, chờ bé con lớn một chút rồi thì mang bé đi thăm bố con đi.”

Thời Ngọc Minhnặng nề gật đầu: “Được ạ”.

Cũng không lâu sau, cô nhận được điện thoại do Phong Đình Quân “tự mình” gọi tới.

“Cô ở đâu?”

Đúng rồi, bọn họ hẹn trước, hôm nay phải đi cục dân chính làm thủ tục ly dị.

“Anh đến rồi à? Bây giờ tôi sẽ qua đó”. Phong Đình Quânthẳng thừng cúp điện thoại.

Tôn Uyển Hà có chút lo lắng hỏi: “Là Đình Quận sao? Có phải bé con khóc đòi hay không?”

Thời Ngọc Minhlấp la lấp lửng trả lời một câu: “Ừ… Mẹ, con phải đi ra ngoài một chuyến”.

“Con đi nhanh đi. Bé con lúc này là cần mẹ nhất. Ngày mai con đừng qua đây, chăm con cho tốt, biết chưa?”

“Ngày mai xem tình hình thế nào đã.”

Nói tạm biệt với mẹ xong, Thời Ngọc Minh đi ra khỏi bệnh viện, đón xe taxi, chạy thẳng tới cucdân chính.

Trên đường, côgọi điện thoại cho Phong Đình Quân, muốn nói cho anh một câu rằng mình đang trên đường đến, nói anh chờ một lát.

Nhưng lại thay đổi suy nghĩ, Phong Đình Quân đã cho cô vào danh sách đen, gọi cũng không kết nối được.

Lúc cô đang chuẩn bị cúp máy thì điện thoại lại bất ngờ được nối máy: ” A lô?”.

Thời Ngọc Minh có chút bất ngờ: “Anh bỏ tôi ra khỏi danh sách đen?”

Thanh âm của Phong Đình Quân nghe có chút không đúng, trầm thấp khàn khàn: “Chờ sau khi làm xong thủ tục sẽ trả về lần nữa”.

“Ồ” Thời Ngọc Minh bật cười: “Không sao, tùy anh” .

“… Cô gọi điện thoại tới có chuyện gì? Có phải lại muốn hoãn hay không?”

“Không, hiện giờso với anh tôi còn nóng lòng muốn kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này hơn nữa kìa. Tôi đang trên đường đến cục dân chính, cũng sắp đến rồi, anh chờ tôi một chút”.

Phong Đình Quânthẳng thừng cự tuyệt: “Lại là trò lừa bịpmới à? Đã nói là tới sớm làm cho xong, đến trưa cũng không thấy cô đâu, còn phải chờ tôi gọi điện giục cô cô mới chịu tới. Nói nghe xem nào, lần này lại có cái gì mới đây? Là mẹ cô bệnh nặng cần cô túc trực. Hay là tối ngày hôm qua cô cùng thằng đàn ông khác chơi hăng hái quá nên quên mất thời gian luôn?”

“Phong Đình Quân!” Thời Ngọc Minh tức giận nói: “Anh nhất định phải ép tôi vào đường cùng anh mới cam tâm à?”

“Phải, tối qua đúng là tôi đã đi gặp người đàn ông kia đấy, bởi vì anh ta có thể cho tôi tiền! Tiền chữa bệnh cho mẹ tôi, tiền phẫu thuật cho con trai tôi, còn của tôi nữa. Tôi cần tiền! Tôi không có cách nào khác!”

“Nhà các người đã nghèo đến mức cần cô đi bán thân chữa bệnh rồi à? Cô gạt ai chứ?”

“Nhà họ Thời đóng băng thẻ của tôi rồi” Phong Đình Quanhơi sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Là chuyện tốt mà Cố Quân Nhi của anh làm ra đó. Dượng của cô ta cũng chính là cậu tôi đã đóng băng toàn bộ thẻ ngân hàng của tôi và mẹ. Trên người tới bây giờ không còn một đồng. Nếu như không có tiền, mẹ tôi cũng không còn cách cứu, nếu như anh là tôi anh sẽ chọn tôn nghiêm hay là mạng của mẹ mình đây?”.

Phong Đình Quân trầm mặc hồi lâu.

Thời Ngọc Minh có thể nghe được tiếng hít thở của anh ở bên đầu dây điện thoại kia.

“Cô có thể nói cho tôi biết. Mặc dù bố cô giết bố mẹ tôi, nhưng mẹ cô vô tội, tôi sẽ giúp cô.”

Thời Ngọc Minhbật cười khanh khách: “Tôi nói cho anh biết kiểu gì? Gọi điện thoại à? Anh quên là anh đã cho tôi vào danh sách đen rồi hay sao?”

“Được rồi, bây giờ nói những thứ này đều vô dụng. Tôi sắp đến cục dân chính rồi, làm xong thủ tục, hai người chúng ta không còn liên hệ gì với nhau nữa. Tôi cho anh được tự do, cũng chúc mừng anh rốt cuộc cũng được như mong muốn, có thể dành chính ngôn thuận mà rước Cố Quân Nhi về nhà”

Phong Đình Quân nói: “Người đàn ông kia là ai?”

“Có quan trọng không?”

“Nói cho tôi”

“Tôi cũng không biết.”

“Thời Ngọc Minh!” Trong giọng nói của Phong Đình Quân nổi lên gió bão: “Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Mau nói cho tôi!”.

“Tôi cũng thật là tò mò anh ta là ai, nếu như tôi có thể biết thì tốt!” Thời Ngọc Minh nói: “Có điều, chuyện của anh ta với chúng ta không có liên quan gì. Phong Đình Quân, anh không có quyền hỏi tới”

“Tôi đương nhiên là có, Thời Ngọc Minh, chúng ta vẫn chưa chính thức ly dị. Bây giờ tôi vẫn là chồng của cô.”

Advertisement
';
Advertisement