Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 331

Phong Đình Quân đi tới, đẩy Quách Khánh An ra, tự mình đẩy xe lăn của ông cụ Hình tới phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Dạo gần đây có hơi nhiều việc nên lâu rồi không tới thăm chú, sức khỏe của chú thế nào rồi?” Ông cụ Hình thở dài đầy thỏa mãn: “Đình Quân à, đây là lần đầu tiên cháu đẩy xe lăn giúp chú.”

 

“Thật ạ? Trước đây là cháu không hiểu chuyện, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm chú hơn”

 

Ông cụ Hình hơi bất ngờ: “Hôm nay cháu bị cái gì kích thích thế, vậy mà lại đổi tính? Lúc trước, cháu tới đây đều chẳng khác nào cấp dưới của chú, báo cáo công việc xong thì vội vàng muốn rời đi, ngay cả cơm cũng không muốn ăn”

 

“Chắc là…do lần trước lúc nói chuyện điện thoại bị chú mắng cho tỉnh ra” Ông cụ HÌnh gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Lần trước, lúc nói chuyện qua điện thoại, chú cũng hơi nặng lời, nhưng cũng chỉ là muốn tốt cho cháu. Phụ nữ, đều ..”

 

“Đều hại người” Phong Đình Quân giúp ông cụ bổ sung nốt nửa câu sau, thở dài nói: “Cháu biết rồi mà chú Hình, chú đã nói với cháu rất nhiều lần rồi”

 

“Chú sợ cháu không chịu nghe, trước kia cháu đã làm quá nhiều chuyện ngu ngốc vì cô ta, sau này nhất định không được như thế nữa”

 

“Vâng, sẽ không thế nữa” Phong Đình Quân đẩy ông cụ Hình tới vị trí chủ vị ở bàn ăn thì dừng lại, sau đó tìm một vị trí thích hợp rồi cố định xe lăn thật chắc.

 

“Được rồi” Ông cụ Hình đột nhiên bảo: “Chú bỗng nhiên nhớ tới một việc, muốn hỏi cháu một chút”

 

“Chuyện gì? Chú Hình cứ hỏi”

 

“Lần trước, Thời Minh Ngọc đi tìm cậu của cô ta suýt nữa đã bị bắt nạt, có phải cháu đi cứu không?” Phong Đình Quân cười nhạt, nhưng cũng không trực tiếp trả lời: “Trong lòng cô ấy đã có người đàn ông khác, cho dù cháu có tới thì cô ấy cũng không thay đổi thái độ” Giọng nói của anh mang ba phần tự giễu bốn phần thoải mái, ngược lại cũng có hơi đáng tin.

 

Ông cụ Hình gật đầu, lại h \y cháu nghĩ đó là ai?” Phong Đình Quân lắc đầu: “Cháu cũng không biết, bọn cháu đã bốn năm không gặp nhau rồi. Bên cạnh cô ấy xuất hiện thêm một người đàn ông cũng chẳng có gì lạ”

 

“Chú nghe nói người đàn ông bị dao chém vào tay phải…” Ánh mắt của ông cụ Hình bỗng rơi xuống tay phải của Phong Đình Quân: “Đình Quân, cháu đưa tay ra đây cho chú xem”

 

Anh cười cười: “Sao thế, chú Hình không tin cháu à? Vẫn cảm thấy cháu đang nói dối chú?”

 

Ông cụ Hình cũng cười: “Chú cũng chỉ là lo lắng mà thôi, nên mới muốn xem một chút. Nếu cháu không phải là người kia thì chắc chắn trên tay cháu không có vết thương, để chú nhìn một chút cũng đâu có sao” Tay Phong Đình Vân đặt trên tay cầm của xe lăn từ từ siết chặt lại.

 

“Nhanh lên, để chú nhìn một cái cho yên tâm thôi, rồi chúng ta sẽ vui vẻ ăn cá, tốt biết bao?” Phong Đình Quân bỗng nở nụ cười: “Chú Hình… chú muốn xem thật sao?”

 

“Nhìn qua một chút thôi.” Tay anh buông khỏi tay cầm của xe lăn rồi đặt xuôi bên người.

 

‘Vết dao nằm ở lòng bàn tay, mà ông cụ Hình nhìn từ góc độ này thì chỉ thấy được mu bàn tay, nơi đó đúng là không hề có vết thương nào.

 

Hai mắt của ông cụ Hình sáng như đuốc nhìn chăm chằm tay anh, đợi phản ứng của anh.

 

Phòng bếp bất chợt vang lên một tiếng nổ.

 

Uỳnh….

 

Tiếng động lớn khiến cho mặt đất cũng rung chuyển ầm ầm, các tủ kính đều bị vỡ tan tành.

 

Quách Khánh An chống gậy, hoảng hốt mà chạy ra khỏi phòng bếp một cách khập khiễng, hoảng sợ nói: “Chú Hình, mau, con đẩy chú ra ngoài..”

 

Các đầu bếp cũng vội vã chạy ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt hoảng loạn: “Mau chạy đii “Này… Làm sao thế?” Ông cụ Hình ngờ vực nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Quách Khánh An nhanh chóng chạy tới, đẩy Phong Đình Vân ra, tự mình đẩy xe lăn của ông cụ Hình nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự.

 

“Hình như khí đốt bị rò rỉ nên vừa nấy mới nổ mạnh một chút. Chú Hình, chúng ta mau ra ngoài thôi!”

 

“Đình Quân đâu?” Quách Khánh An khó chịu nói: “Tổng giám đốc Phong tay chân lành lặn, anh ta đi một bước còn hơn con chạy ba bước, làm sao không ra ngoài được”

 

“Không được, chú không yên tâm, cánh tay trái của cậu ấy còn có vết thương cũ…”

 

“Đi hay chạy thì đều không cần dùng đến tay trái, mà là dùng chân”

 

“Vậy cũng không được, Khánh An, cháu còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi xem xem Đình Quân đã đi ra chưa? Mau lên Quách Khánh An cắn răng, bất đắc dĩ chống gậy quay lại biệt thự.

Advertisement
';
Advertisement