Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 86: Ngọc Minh, có nhớ tôi hay không?

Thẩm Như Ý liếm liếm môi, thở dài. “Lục Hào” Thời Ngọc Minh trợn tròn hai mắt: “Công ty bất động sản Lục thị Lục Hào?”

Thẩm Như Ý gật đầu một cái: “Ừ”.

Công ty bất động sản Lục thị… Lại là anh ta… Nói như vậy, cô cùng Lục Hào đúng là từng có gặp mặt.

Đó là năm cô mười tám tuổi, được bố làm lễ trưởng thành cho. Khi ấy buổi tiệc được tổ chức khách sạn Dung Thành, mời rất nhiều bạn của ông ấy, Lục Hào cũng tới.

Lúc ấy, cô cùng Phong Đình Quân còn đang yêu nhau thắm thiết, cũng không để ý đến Lục Hào làm gì.

Cô chỉ nhớ Phong Đình Quân từng nói với cô một lần, Lục Hào rất lợi hại, nếu như ở thành phố Hòa Văn có ai có thể đầu ngang tài ngang sức với anh thì cũng chỉ có mình Lục Hào.

Thẩm Như Ý nói tiếp: “Ông chủ của công ty trang sức Duy Nhất Lục Danh là em trai của anh ta. Lục Danh cũng là một người thất thường, luôn không muốn trở về công ty hỗ trợ. Nói mình nhất định muốn đi làm nhà thiết kế trang sức nên cùng người nhà xảy ra xích mích. Anh trai anh ta trong lúc tức giận đã cắt đứt nguồn viện trợ của anh ta. Nhưng cái con người này ngoại trừ độc mồm độc miệng thì bản tính cũng không tệ lắm, tôi liền âm thầm tiếp tế anh ta”

Thời Ngọc Minh nghe hiểu: “Cho nên Lục Danh vẫn nhớ ơn cậu giúp anh ta. Sau đó, cậu liền đề cử mình đến công ty trang sức Duy Nhất của anh ta làm việc?”

“Ừ đó” Thẩm Như Ý cười hị hị: “Mặc dù mình không làm chị dâu của anh ta được nhưng anh ta vẫn phải nể mặt mình. Có điều, cậu có thể xin việc thành công khẳng định vẫn là câu có bản. lĩnh. Mình cũng chỉ là người dẫn đường thôi.”

Thời Ngọc Minh mở điện thoại di động lên, nhập cái tên Lục Hào, tìm kiếm.

Anh ta thật sự rất nổi danh, tin tức có đến hơn trăm cái.

Lý lịch của anh ta thật rất đẹp, học toàn trường nổi tiếng, hơn nữa còn học hai bằng kiến trúc và kinh doanh, thành tích rất đáng nể. Sau khi tiếp nhận công ty bất động sản Lục thị từ trong tay bố mình, bản đồ sự nghiệp nhanh chóng khuếch trương, giá trị con người … Triệu, chục triệu, trăm triệu, tỉ… Thời Ngọc Minh đếm đếm, rất nhanh liền bỏ sang một bên.

Phía sau có một chuỗi số không kéo theo khiến người xem hoa hết cả mắt.

“Ngọc Minh, sao cậu lại sững sờ thế?” Thẩm Như Ý đưa tay quơ quơ trước mắt cô, còn an ủi cô nói: “Cậu không cần phải thấy trong lòng có gánh nặng đầu. Mình với anh ta cũng đã là quá khứ rồi. Hơn nữa cũng đã sáu năm không liên lạc, đã sớm như người dưng rồi. Nếu như… Mình nói là nếu như, anh ta thật sự là người đó thì mình có thể bảo đảm với cậu rằng con người anh ta cũng không tệ lắm, rất đáng tin, là người có thể tin cậy được”

Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái, theo bản năng cau mày.

Cái chân tướng này tới quá bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng, cô còn có chút không chấp nhận nổi.

Người nọ thật sự là Lục Hào?

Nhưng nếu là anh ta… Anh ta yêu Như Ý sâm đậm như vậy tại sao còn tới tìm mình?

Thẩm Như Ý ngược lại vô tâm vô phế, còn phân tích giúp cô: “… Mình cảm thấy là, cũng có thể là anh ta sợ đó. Bởi vì anh ta với mình từng có một đoạn dây dưa. Sợ cậu vì chuyện này mà cự tuyệt anh ta cho nên mới không chịu để cho cậu gặp mặt. Như vậy thật ra cũng có thể nói xuôi được, anh ta không muốn để cho cậu có gánh nặng trong lòng.”

“Như Ý, cậu… Vẫn thích anh ta sao?”

“Đã sớm không thích nữa rồi” Thẩm Như Ý vỗ đùi, nhảy dựng lên: “Trời ạ, còn tìm gái ôm ôm ấp ấp trước mặt bà đây nữa chứ. Nếu như bây giờ mà làm vậy coi, bà đây thế nào cũng mắng cho một trận vuốt mặt không kịp luôn! Đàn ông sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ của bà đây mà thôi”

Thời Ngọc Minh lại lần nữa trầm mặc.

Nếu quả thật là Lục Hào…

Vậy trong lòng Lục Hào còn yêu Như Ý chứ?

Tìm người phụ nữ khác ôm ôm ấp ấp cũng chỉ là bởi vì bị Như Ý từ bỏ, trong lòng cả giận, hoặc là muốn kích thích cô ấy một chút, để cô ấy trở lại quát mắng mình, nhưng không ngờ Thẩm Như Ý lại thẳng thừng quay lưng đi. Mãi sáu năm liên tiếp không liên lạc với anh ta.

Người nọ cũng sa sút từ đây.

Nguyên một buổi chiều, Thời Ngọc Minh qua mà tâm loạn như ma.

Thẩm Như Ý sau khi giúp cô mua cơm tối thì bị nhà giục về. Trong phòng bệnh trống không chỉ còn lại một người lớn và một đứa bé vẫn chưa biết nói chuyện. “Thẩm Như Ý đi rồi à?” Tin nhắn của người nọ nhảy vào.

Nếu là lúc trước cô sẽ không suy nghĩ nhiều, đại khái chẳng qua là thấy người nọ đang quan tâm cô, lo lắng cô ở đây không ai bên cạnh.

Nhưng hôm nay biết chuyện kia xong, tin nhắn này cô thấy lại như đang mang ý… Thử dò xét.

“Cậu ấy đã đi rồi, nhà gọi cậu ấy về ăn cơm”

“Bố mẹ cô ấy luôn quản cô ấy rất nghiêm. Không sao, buổi tối tôi sẽ đến ở với cô”

“Anh… Rất quen biết Như Ý có phải không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Không có, chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút thôi”

“Cứ coi là có chút hiểu rõ đi. Thành phố Hòa Văn lớn như vậy mà nhà họ Thẩm cũng không phải không tên không họ, biết những chuyện này rất bình thường, cô không cần quá đa nghi.”

Cô không có đa nghi.

Tim cô cũng lạnh đi.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy… Mình giống như là đang đoạt đi tình yêu vốn thuộc về Như Ý vậy.

Từ trong mấy câu ngắn gọn buổi chiều Như Ý nói, cô đại khái cũng gom góp ra được câu chuyện lúc trước của bọn họ.

Thẩm Như Ý trẻ tuổi, làm việc tương đối lỗ mãng bốc đồng, gạt anh ta kết hôn cùng người khác, nhận nuôi một đứa bé bị bạo lực học đường mà tự sát. Lục Hào lại cho là Thẩm Như Ý từ bỏ mình, bởi vì yêu nên mới sinh ra căm hận, làm ra ít chuyện tổn thương tới cô ấy. Lúc này hai người chia tay, trong sáu năm cũng không liên lạc gì. .

Bất kể nói thế nào, đây cũng đều là một mối tình quá mức khiến cho người khác tiếc hận.

Nếu quả thật như vậy, về tình về lý, cô hẳn phải kể cho anh ta nghe chân tướng tại sao bạn đầu Như Ý lại kết hôn. Còn sau đó anh ta quyết định như thế nào thì đó cũng là tự do của anh ra.

Đến mãi khi sắc trời hoàn toàn tối đen, Thời Ngọc Minh mới nhận được tin nhắn của người no.

“Ngọc Minh, tắt đèn”

Cô giống như ngày hôm qua, kéo rèm cửa sổ lại, lại tắt đèn hành lang, trước mắt không thấy được gì, lại men theo vách tường đi tới cửa, mở cửa ra. Nghênh đón cô, là một cái ôm vây vào trong ngực ấm áp hệt như tối qua vậy.

Người nọ dường như đang cười, trong thanh âm cũng lộ ra ý cười: “Ngọc Minh, có nhớ tối không?”

“Tại sao không nói gì?”

“… Nhớ”

“Tôi cũng rất nhớ cô” Người nọ ôm chặt lấy cô: “Cho tới bây giờ chưa khi nào tôi trông chờ đêm tối như vậy. Trước đó tôi chỉ cảm thấy đêm tối quá cô độc, quá tịch mịch, nhưng bây giờ không còn giống vậy nữa. Trời tối là chuyện tôi mong đợi nhất trong cả một ngày, bởi vì rốt cuộc tôi có thể đến thăm cô” Thời Ngọc Minh mặc anh ta ôm, không lên tiếng nói gì.

Người nọ nhận ra tâm trạng của cô không đúng, bèn đẩy cô từ trong lòng ngực ra, hỏi nhỏ: “Ngọc Minh, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Thưa anh, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Cô hỏi đi”

“Anh cảm thấy, tôi và Như Ý. Giống nhau sao?”

Người nọ đã từng nói, cô cùng người mà anh ta yêu rất giống, cho nên vậy mới đến tìm cô.

Cô nín thở, chờ một cái đáp án..

Trái tim đập nhanh từng hồi, dường như muốn nhảy tót lên đến cuống họng.

Người nọ khẽ cười một tiếng: “Sao lại hỏi như vậy? Tôi suy nghĩ một chút xem nên trả lời cô thế nào đây. Cô và Thẩm Như Ý… Đều rất hiền lành, cũng đều rất tốt bụng, ở trên phương diện phẩm đức, là giống”

“Nhưng tướng mạo và tính cách hai người hoàn toàn bất đồng. Thẩm Như Ý tính tình tùy tiện, còn cô tỉ mỉ ôn nhu. Thẩm Như Ý mặt tròn tròn, còn mặt cô chỉ bằng lòng bàn tay” Người nọ thở dài: “Có phải Thẩm Như Ý nói gì với cô hay không?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Không có, chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút thôi. Người xưa nói, vật hợp theo loài, tôi còn tưởng rằng mình và Như Ý rất giống nhau, cho nên mới có thể trở thành bạn tốt như vậy.”

Người nọ gật đầu một cái: “Như Ý đúng là một cô gái tốt. Mặc dù tính cách tương đối thẳng thắn, làm việc cũng tương đối qua loa. Nhưng cô ấy vẫn là có mặt tỉ mỉ của con gái. Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn, kính nhờ cô ấy hôm nay tới chơi với cô. Cô ấy thích ngủ nướng như vậy mà cũng dậy thật sớm để chạy đến. Cô ấy đối với bạn bè đúng là không có gì để nói”

“… Đúng vậy, Như Ý là một cô gái rất rất tốt, cô ấy… Cũng xứng đáng có một người đàn ông tốt yêu thương mình” .

Người nọ nói: “Mỗi người ai cũng đều có duyên phận của mình, có lúc hai người yêu nhau cũng không có cách nào ở chung với nhau. Nếu như có vấn đề như vậy tồn tại thì cũng rất khó mà lưỡng toàn. Cuối cùng, chính là thời gian gặp được nhau không đúng mà thôi, chẳng ai có cách nào khác” Thời Ngọc Minh tránh ra khỏi ngực anh ta, cúi thấp đầu, giải thích rõ, nói: “Thưa anh, có chuyện tôi muốn nói cho anh biết.”

“Ừ, cô nói đi.”

“Như Ý sở dĩ kết hôn là bởi vì cô ấy muốn nhận nuôi một đứa bé. Đứa bé kia cũng bị bạo lực học đường giống như cô ấy. Cô ấy phải kết hôn mới thỏa mãn được điều kiện nhận nuôi, cho nên chỉ có thể tìm một người tình nguyện làm đám cưới giả. Sau đó rất nhanh liền ly hôn rồi. Cô ấy và người tình nguyện kia, giữa hai người họ không có chuyện gì cả.”

Người nọ lại một lần nữa ôm cô vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì. Có phải cô cho là tôi là Lục Hào có phải hay không?”

Cả người Thời Ngọc Minh cứng lại.

“Vậy… Anh có phải không?”

Advertisement
';
Advertisement