Nếu yêu anh là sai, em nguyện vì anh sai cả đời – Thời Minh Ngọc – Phong Đình Quân (truyện full)

Chương 99: Ghế kế bên người lái vĩnh viễn thuộc về nữ chủ nhân

“Đình Quân, Đình Quân?” Đầu đau đến sắp nứt.

Lúc Phong Đình Quân tỉnh lại, cả người giống như là say rượu vậy, nhức đầu đến muốn nổ tụng, tay chân cũng đau nhức hệt như thể chạy qua một cuộc marathon. Anh phát hiện trên người mình chỉ có áo choàng tắmrộng thùng thình rớt xuống bên hông, mà Cố Quân Nhi bên cạnh đang nằm ở trên ngực anh, mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đen, mặt đầy thẹn thùng nhìn anh.

“Đình Quân, tối hôm qua… Em thật hạnh phúc.”

Phong Đình Quận ngay lập tức đẩy cô ta ra, lảo đảo xung giường, nhanh chóng nhặt quần áo từ dưới đất lên mặc vào.

Cố Quân Nhi cũng đi xuống theo, cả người dán vào trên lưng anh, hai tay vòng ôm ở eoanh: “Đình Quân, em biết lỗi rồi, sau này em cũng sẽ không ghen tị với Thời Ngọc Minh nữa đâu. Chúng ta sống qua ngàyvới nhau thật tốt, được không?”

Phong Đình Quân nhíu mày, tránh thoát khỏi cô ta: “Cô bỏ thuốc tôi?”

“Em không có..”

“Còn dám nói không có?” Phong Đình Quân cắn răng, nổi gân xanh: “Tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì một chút tôi cũng không nhớ, nếu êm đẹp thì làm sao tôi có thể ngủ ở đây cho được?”

Lúc này, nụ cười trên mặt Cố Quân Nhi liền cứng lại.

Có điều, cô ta nhớ lại lời của mẹ Trương Huệ nói: “Những thứ khác hết thảy cũng không quan trọng, coi như là Phong Đình Quận ói ở trên mặt con, con cũng phải giữ vững ôn nhu và hiểu chuyện, nói cậu ta nên giỏi ói tốt. Quân Nhi, chúng ta thành bại là ở hành động này, chỉ cần để cho cậu ta biết con có thai, chuyện sẽ có đườngvãn hồi, nếu không con cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Ngọc Minh ôm con nhãi con kia bước từng bước vào nhà, sáu năm của con khi ấy toàn bộ đều uổng phí!”.

Cố Quân Nhi cắn răng, sáu năm này cô ta không thể uổng phí!

Ngược lại không phải là bởi vì chưa cầm đủ tiền, so với mấy lão già trước kia cô ta gặp thì Phong Đình Quân cũng lớn hơn một chút. Trong sáu năm này Cố Quân Nhi lấy được không ít từ Phong Đình Quân. Cũng chính bởi vì Phong Đình Quân hào phóng, cho nên cô ta không muốn tùy tiện buông con cá lớn này.

Hơn nữa, cô ta đã không còn trẻ, so sánh cùng cô gái chừng hai mươi đã không còn sức cạnh tranh nữa, rời khỏi Phong Đình Quân, muốn lạitìm người kế tiếp, còn khó hơn lên trời.

Cho nên bất kể như thế nào, cô ta đều phải ôm chặtcây đại thụ Phong Đình Quân này, chỉ cần cô ta có con của anh. Cái chết của má Phúc, anh cho dù biết cũng sẽ không báo cảnh sát bắt cô ta. Anh yêu con như vậy, làm sao chịu cho con không có mẹ bầu bạn chứ?

Nghĩ tới đây, Cố Quân Nhi vẫn phát huy khả năng diễn xuất như trước của mình, nhẹ giọng nói: “Đình Quân, em nói chuyện giữ lời, chuyện tối ngày hôm qua anh biết em biết, em sẽ không nói cho Thời Ngọc Minh, coi như là… Cho bức tranh sáu năm qua của chúng ta một cái kết viên mãn đi. Cũng cho em một kí ức tốt đẹp, để sau này có thể nhớ mãi về mùi vị của nó.”

Lời này cô ta nói mà huyễn nhiên muốn khóc, mười phần ai oán, nhưng Phong Đình Quân lúc này lại chỉ có tức giận, cười lạnh liếc mắt nhìn cô ta: “Cô dùng chuyện của bố mẹ tôi lừa gạt tôi trở lại, chính là vì… Lên giường một lần trước chia tay?”.

Cố Quân Nhi cắn môi: “Thời Ngọc Minh lúc ấy cũng là thế này không phải sao?”

“Em ấy vàcô không giống nhau.”

“Đình Quân, cô ta và em không giống nhau. Trong lòng em chỉ có anh, trong lòng cô ta đã có Lục Hào!”

“Cô im miệng!” Phong Đình Quân nghiêm nghị cắt ngang lời cô ta: “Quân Nhi, chuyện giữa tôi cùng Ngọc Minh, người khác cũng không có quyền nói gì, bất kỳ người nào cũng không được, biết chưa?”

Cố Quân Nhi đè nén lửa giận trong lòng: “Đình Quân,anh thật chẳng lẽ không so đo cái chết của bố mẹ anh nữa sao? Là nhà họ Thời! Là bố của Thời Ngọc Minh say rượu lái xe, hại chết bố mẹ của anh! Bọn họ nếu là trên trời thấy con trai mình còn vì con gái của kẻ thù mà thần hồn điên đảo, sẽ khó chịu thể nào!”

Cái chết của bố mẹ, là vết thương lòng nhiều năm qua của Phong Đình Quân.

Ban đầu anh hận Thời Ngọc Minh đến thấu xương cũng là bởi vì vụ tai nạn xe cộ kia.

Có lẽ là Tôn Bảo lợi dụng cô, nhưng ngườisát hại bố mẹ anh, chính xác là bố của Thời Ngọc Minh. Thời Phong.

Phong Đình Quân cắn răng, rút ra một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá cắn ở trong miệng, đốt.

“Đình Quân, gần đây anh nghiện thuốc lá càng ngày càng nặng, sau này phải bớt hút một chút.”

Phong Đình Quân bịt tại không nghe.

Gần đây cứ chuyện này tiếp chuyện kia, khiến cho anh phiền não không dứt.

Thời Ngọc Minh là con gái của kẻ thù giết bố mẹ anh. Nhưng cũng là mẹ của hai đứa con của mình, càng huống chi… Cuộc sống của cô không biết còn bao lâu nữa. Đã phải trải qua một lần cảnh người thân nhất với mình qua đời, đoạn thời gian đó là ác mộnglớn nhất trong cuộc đời anh.

Anh căn bản không dám tưởng tượng, lỡ may một ngày kia Thời Ngọc Minh cũng vĩnh viễn rời đi… Thì anh phải làm cái gì đây?

“Đình Quân, Minh Nguyệt gần đây có khỏe không?” Cố Quân Nhi ân cần nói: “Nghe nói cô bé gần đây hình như không được khỏe, phải đi bệnh viện, là ông quản gia già kia không chăm sóc kỹ sao? Thật ra thì đàn ông chăm con dù sao cũng là có chút đoảng, hơn nữa ông quản gia cũng lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi có chút sơ sót, nếu không thì hay là anh cứ đem Minh Nguyệt mang về giao cho em đi, em bảo đảm sẽ nuôi bé trắng trẻo bụ bẫm…”

“Cố Quân Nhi”

Cố Quân Nhi có chút sửng sốt, đây là lần đầu tiên Phong Đình Quân gọi cả tên họ của cô ta ra, cô ta luôn cảm thấy trong giọng nói anh có loại âm hàn lãnh ý.

Phong Đình Quân chợt rút một hơi thuốc, mỏi mệt thở ra vòng khóimàu trắng: “Chớ giả bộ”

Cố Quân Nhi lúng túng cười: “Em giả bộ cái gì? Đình Quân người đang nói gì em nghe không hiểu?”

“Thích giả ngay lắm à?” Phong Đình Quân khẽ cười một tiếng: “Được rồi, dù sao tôi không chứng cớ, cô có thể sống chết không nhận, cũng giống như lần trước, không nhận cái chết của má Phúc vậy. Tôi biết rất rõ ràng chính là cô làm, nhưng luật pháp lại không có cách nào làm gì được cô.”

Cố Quân Nhi cau mày: “Minh Nguyệt bị bệnh anh cũng muốn trách em? Đình Quân, anh nói phải trái một chút có được hay không?”

“Có phải có hay không, trong lòng cô hiểu rõ, trong lòng tôi cũng hiểu rõ” Phong Đình Quân hút xong một điếu thuốc, cầm áo khoác lên trực tiếp đi thẳng ra cửa: “Nội trong hôm nay, tôi sẽ chuyển bảy mươi tỷ vào trong thẻ của cô. Quân Nhi, sớm tụ sớm tan, đối với chúng ta đều tốt.”

Nói xong, đi thẳng ra khỏi nhà, cũng không quay đầu lại.

Tối hôm qua người nọ không có tới.

Thời Ngọc Minh vậy mà mất ngủ.

Cô có chút ảo não, cảm thấy mình tại sao vô dụng như vậy? Rõ ràng nghĩ phải kiên cường, nhưng vẫn là vì một ngày anh ta vắng mặt mà tâm thần có chút bất định.

Hôm nay là một ngày tốt, ánh nắng Mặt trời rực rỡ ngày, kéo màn cửa sổ ra, ánh nắng rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả người cũng ấm áp.

Đã qua tháng chín, khí trời bắt đầu từ từ chuyển lạnh, nhưng hôm nay nhiệt độ thật giống như lại khiến cho người ta trở lại tháng támnóng bức.

Lại nói, ngay cả ánh Mặt trời cùng ấm áp như vậy, cô còn có lý do gì không phấn chấn lên chứ ? Reng reng reng… Là Hoắc Viễn Thiên gọi điện thoại tới, hôm nay đã hẹn đi gặp Dương.

“A lô? Ngọc Minh? Chuẩn bị xong chưa? Tôi đã ở dưới lầu bệnh viện.”

“Được, tôi xuống ngay.”

Thời Ngọc Minh thay đổi lại quần áocủa mình, lúc cô bị đưa tới bệnh viện rất vội vàng, máu cũng thẩm thành mảng lớn, bộ quần áo này là ngày hôm qua Thẩm Như Ý mua giúp cô lúc cô ấy đến.

Mắt nhìn quần áo của Như Ý thật là khá, một áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, phía dưới phối với chân váy dài kẻ caro, nhìn còn có chút giống học sinh.

Cô ôm Minh Nguyệt xuống lầu, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.

Đi tới bên cạnh xe Hoắc Viễn Thiện, anh ta còn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm cô một hồi, mới bừng tỉnh hiểu ra: “… Ngọc Minh?”

Thời Ngọc Minh cười khẽ: “Ngay cả tôi cũng không nhận ra?”

Hoắc Viễn Thiện lắc đầu thở dài: “Bao lâu rồi không gặp, phong cách em theo đuổi đã khác hẳn rồi, cái chữ đó là gì nhỉ? Lột xác!”

“Có cần khoa trương như vậy hay không?”

“Tuyệt đối cần, lúc tôi mới vừa thấy em, còn tưởng rằng là nữ sinhtrung họcnào, nhưng lại cảm thấy không đúng, trong ngực làm sao ôm theo đứa bé được chứ? Bây giờ nữ học sinh trung học cũng buông thả vậy à? Tuổi còn trẻ đã làm mẹ?”.

Thời Ngọc Minh bị anh ta chọc cười: “Tổng Giám đốc Hoắc, đã lâu không gặp, anh cũng trở nên hài hước nhiều”

Hoắc Viễn Thiên nói: “Từ trước tôi cũng là rất cổ hủ, nhưng gần đây cùng nhóc Dương sống chung một chỗ, đoán chừng là bị nhóc đó ảnh hưởng, cảm giác mình cũng trẻ ra rất nhiều”

Nói tới nhóc Dương, Thời Ngọc Minh nuẩn ghế ngồi sau xe một chút, nhưng cũng không thấy bóng người của cậu bé.

“Dương không cùng đi với anh sao?”

Hoắc Viễn Thiên nói: “Nhóc con kia, như ông cụ non, đang chọn quần áo trong khách sạn kìa. Bảo muốn chải tóc giống kiểu người lớn, mặc âu phục bảnh bao, mới có thể tới gặp em. Đi thôi, lên xe, chúng ta trở về đón cậu bé.”

Thời Ngọc Minh gật đầu một cái, tay đã đặt ở cửa xe chỗ ghế ngồi cạnh tài xế, do dự một chút, vẫn là buông lỏng, sau đó kéo cửaghế sau xe ra, ôm con ngồi xuống.

Hoắc Viễn Thiện chậm rãi chạy xe: “Tại sao không ngồi kế bên người lái chứ? Chúng ta nói chuyện còn dễ dàng được một chút.”

Thời Ngọc Minh lắc đầu một cái: “Trong xe đàn ông,chỗ kế bên người lái vĩnh viễn là thuộc về nữ chủ nhân, tôi không thể ngồi”

Advertisement
';
Advertisement