Chương 1023: Anh bảo vệ em
“Lật nhào tôi?”.
Lâm Chính cực kỳ ngạc nhiên.
Anh chưa bao giờ thấy ai hung hăng như vậy.
“Ồ, anh Vương, con nhỏ này không tệ!”.
Lúc này, bạn của cậu Vương đi tới, nhìn thấy Tô Nhu thì ai nấy sáng mắt lên, không nhịn được huýt sáo.
“Nhưng sao cô gái này quen thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó”.
“Tôi cũng cảm thấy hình như đã gặp ở đâu đó… có phải là ngôi sao nào không?”.
“Giang Thành chúng ta mà có ngôi sao gì? Thêm nữa, nếu mà là ngôi sao thì càng tốt, có anh Vương ở đây, chi bằng anh Vương giữ ngôi sao này lại, đợi lát nữa tham gia vũ hội của chúng ta không phải tốt hơn sao?”, một gã đàn ông nhuộm tóc xanh lục cười hì hì nói.
“Ý kiến này không tồi!”.
Cậu Vương nheo mắt nói với Tô Nhu: “Thế nào? Người đẹp, có hứng thú chơi cùng chúng tôi không?”.
Sắc mặt Tô Nhu khó coi, chán ghét nhìn chằm chằm những người đó, cô phớt lờ bọn họ, nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta về đi”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Anh không muốn thể hiện mặt bạo lực trước mặt Tô Nhu, vẫn nên đưa Tô Nhu về trước rồi tính sau.
Nhưng anh vừa đứng dậy, cậu Vương lập tức đưa tay đè vai anh lại.
“Người anh em, anh đi thì được, nhưng người đẹp này có lẽ phải ở lại đây!”, cậu Vương cười híp mắt nói.
Trong lúc nói, bạn của anh ta đã chặn trước mặt Tô Nhu.
“Các người định làm gì?”, Tô Nhu lập tức hét lên.
“Muốn làm gì? Người đẹp, không phải vừa rồi tôi đã nói rồi à? Cô ở lại uống rượu, khiêu vũ với chúng tôi, chỉ thế thôi!”, một người đàn ông cười cợt nói.
“Lưu manh!”.
Tô Nhu tức giận, lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.
Nhưng người trẻ tuổi tóc xanh lại lanh tay lẹ mắt, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.
“Mau trả điện thoại lại cho tôi! Trả cho tôi!”.
Tô Nhu sốt ruột muốn giành lại, nhưng tên tóc xanh lại ném điện thoại sang trái rồi sang phải. Bọn họ như chơi tiếp sức, không ngừng ném điện thoại cho nhau. Tô Nhu không những không lấy lại được, mà còn bị những người này đùa giỡn xoay vòng vòng.
Lâm Chính đứng dậy, tông người vào cậu Vương đang đè vai mình, sau đó đi tới đẩy người đang định đón lấy điện thoại của Tô Nhu sang một bên, bắt lấy điện thoại trả lại cho Tô Nhu đang thở hổn hển.
“Tên này cũng có chút sức lực đấy”, cậu Vương nheo mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thế này vậy, để vợ tôi đi trước, tôi ở lại chơi với các người, được không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Ồ? Cô gái này là vợ anh sao? Không nhìn ra đấy, anh thật là có diễm phúc!”, hai mắt cậu Vương lóe sáng, lúc này nhìn Tô Nhu trong mắt đã lộ ra vẻ tham lam nồng đậm.
“Ha ha ha, anh Vương rất thích vợ của người khác! Lần này hợp khẩu vị của anh ấy rồi!”.
“Thằng nhóc, hôm nay vợ mày phải lên giường của anh Vương chắc rồi. Mày biết điều một chút, ngoan ngoãn cút khỏi đây. Nếu vậy thì có lẽ mày còn có thể dễ chịu một chút, bằng không, mày có tin anh Vương sẽ khiến mày không sống nổi ở Giang Thành này được nữa không?”, gã tóc xanh vừa rồi cười hì hì nói.
“Xem ra các người không định để vợ tôi rời khỏi đây nữa?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh còn không cút thì e là anh cũng không rời khỏi đây được”.
Cậu Vương nhún vai nói.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Nhu.
Lúc này Tô Nhu đang sốt ruột cầm điện thoại muốn gọi cảnh sát.
Nhưng bọn họ đâu cho cô cơ hội? Cả đám lại nhào tới.
“Con khốn, không biết điều đúng không?”.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách các anh đây ra tay độc ác!”.
“Đập nát điện thoại cô ta!”.
Tiếng la mắng vang lên.
Đám người đưa tay muốn tóm lấy điện thoại của Tô Nhu.
Tô Nhu sợ hãi, vội vàng né tránh.
Đúng lúc này, Lâm Chính ra tay.
Anh tóm chặt bàn tay đầu tiên thò tới, sau đó bỗng nhiên dùng sức.
Rắc!
Tiếng xương cốt nứt gãy vang lên.
Năm ngón tay người đó đều gãy lìa, dường như xương cốt đều đã vỡ nát.
“Á!”.
Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng.
Tô Nhu kinh ngạc.
Cả đám người đều sợ hãi.
Ai mà ngờ được Lâm Chính lại ra tay ác như vậy…
“Mẹ nó, thằng chó này chơi thật đấy!”.
“Các anh em, làm thịt nó!”.
Đám tay chân của cậu Vương đều nổi giận, ai nấy cầm lấy bàn ghế đánh về phía Lâm Chính.
“Đánh chết anh ta cho tôi. Mẹ nó, dám đối đầu với Vương Tử Tường tao? Tao sẽ cho mày biết mặt!”, cậu Vương nổi giận, hét lên xé họng: “Không cần quan tâm sống chết, có chuyện gì tôi gánh!”.
“Vâng, anh Vương!”.
Bọn họ cười lớn, ra tay không hề kiêng dè.
Tô Nhu mau chóng báo cảnh sát, nhưng vừa mới bấm số, một người đàn ông ở cạnh đã lao tới, dọa cô liên tục lùi về sau, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Cô vội vàng nhặt lên, nhưng nhìn hiện trường rối loạn, cô không quan tâm được gì nhiều, kéo cổ tay Lâm Chính định chạy ra ngoài.
Nhưng… cô lại không kéo nổi Lâm Chính!
Nói cách khác… Lâm Chính hoàn toàn không định chạy.
“Tiểu Nhu, không phải trước kia từng em hỏi anh, nếu người đứng ở công viên Tân Hải là anh chứ không phải thần y Lâm, anh có cứu em không, có thể cứu được em không sao. Bây giờ anh sẽ cho em câu trả lời”.
Lâm Chính nghiêng đầu, mỉm cười nói.
Tô Nhu lập tức ngẩn ra.
Lâm Chính kéo cô ra sau lưng, sau đó nhắm thẳng vào một người đàn ông cường tráng xông đến trước tiên, giơ chân đạp.
Rầm!
Người đó lập tức bị đạp bay, tông lật nhào ba bốn chiếc bàn, ngã mạnh xuống đất, ôm bụng co rúm người.
“Hả?”.
Người ở đây đều biến sắc.
Anh phải có lực chân mạnh đến mức nào mới đạp bay một người trưởng thành ra xa như vậy…
“Đừng sợ, chúng ta nhiều nười như vậy còn sợ một mình anh ta sao? Đánh, tiếp tục đánh cho tôi!”, cậu Vương quát lên.
Bọn họ hít vào một hơi, lại nhấc bàn ghế chạy đi.
Lâm Chính cũng không khách sáo, cầm một đoạn chân bàn ở gần đó lên, đánh về phía đầu hoặc cánh tay đám người đó.
Tốc độ Lâm Chính rất nhanh, sức mạnh lại lớn đến khó tin.
Anh vốn là y võ, đối phó với những người con cháu nhà giàu này đâu cần tốn công sức gì.
Nếu không phải suy xét đến trái tim nhỏ bé của Tô Nhu không đủ năng lực chịu đựng, e rằng anh đã sử dụng luôn Kỳ Lân Biến.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
…
Chuỗi tiếng động quỷ dị vang lên.
Toàn bộ xương cốt của những người này đều bị Lâm Chính đánh gãy, có người toác đầu chảy máu, ngất đi.
Không lâu sau, bảy tám người đàn ông đều bị Lâm Chính đánh gục.
Từ đầu đến cuối chỉ kéo dài chưa tới nửa phút…