Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1032: Thái độ

 

             Câu nói của Lâm Chính khiến tất cả chìm vào im lặng. Ông cụ Vương do dự, sau đó nhìn anh và nói: “Đúng là có hơi quá đáng!”  

             Gây sự với chủ tịch Lâm, động vào người phụ nữ của anh…đúng là chuyện không thể chấp nhận được.   

             Thế nhưng…nhà họ Vương không đời nào đi nói như thế.   

             “Nhưng dù cháu tôi có gây tội với cậu thì cậu cũng không tuyệt tình đến mức đánh phế nói như thế chứ? Dù gì họ cũng là người nhà họ Vương. Cậu có vấn đề gì thì có thể nói chuyện với tôi, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ chúng”, ông cụ Vương lạnh lùng đáp trả.   

             “Ông thay tôi dạy dỗ họ sao?”  

             Lâm Chính khẽ cười: “Tôi thấy ông cũng cao tuổi rồi nên mới nói chuyện khách khí với ông như vậy. Chứ đối với tôi ông cũng không là gì cả”.   

             “Chủ tịch Lâm…cậu đừng láo!”, có người không chấp nhận nổi thái độ của Lâm Chính bèn lớn tiếng.   

             “Câm miệng”, ông cụ Vương khẽ quát. Người kia tức lắm nhưng cũng không dám nói gì nữa.   

             Lâm Chính không hề tức giận. Anh chỉ điềm tĩnh nói: “Ông cụ Vương! Thực ra Vương Tử Tường ngang ngược như vậy có liên quan tới cách sống của nhà họ Vương thôi. Nếu như người làm ông như ông không phách lối thì anh ta cũng không thành ra như vậy đâu. Để ông dạy dỗ họ sao? Ông đánh một trận? Hay chửi một trận? Ông cho rằng như vậy thì có thể giúp tôi xả tức hả?”  

             “Nói vậy thì cậu cảm thấy đánh phế họ mới hợp tình hợp lý phải không?”, ông cụ chất vấn .   

             “Chẳng lẽ lại không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.   

             “Hơi quá đáng rồi!”  

             “Vậy ý của ông là...?”  

             “Chủ tịch Lâm. Cậu không chỉ là tổng tài của Dương Hoa mà còn là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng. Tôi hi vọng cậu có thể ra tay trị khỏi cho cháu và con trai tôi. Chỉ cần cậu chịu chữa trị cho họ thì tôi coi như không có chuyện gì xảy ra”.   

             “Thế nhưng tôi không thể coi như không có gì xảy ra được”, Lâm Chính lạnh lùng nói.   

             “Cậu…”, đám người Vương Khang không nhịn được nữa đành đồng loạt bước lên. Thế nhưng ông cụ Vương đã ngăn lại.   

             “Chủ tịch Lâm! Cậu nên biết không phải là tôi đang thương lượng với cậu. Cũng không phải là đang xin cậu, mà là đang ra lệnh. Cậu hiểu chứ?”, ông cụ Vương quát lớn.   

             “Ra lệnh cho tôi sao?”  

             Lâm Chính khẽ ngẩng đầu nhìn ông ta: “Tôi bằng này tuổi rồi nhưng chưa có ai dám ra lệnh cho tôi đấy!”  

             “Giờ có rồi”, ông cụ Vương đanh mắt.   

             “Dựa vào điều gì nhỉ?”, Lâm Chính cười lạnh lùng.   

             “Dựa vào việc tôi sẽ nhanh chóng khiến thuốc của cậu không thể sản xuất nữa. Dựa vào việc tôi nắm giữ mấu chốt của Dương Hoa, có thể giao nó cho Nhậm Quy. Chủ tịch Lâm, cậu phải nhìn rõ hậu quả nhé. Cậu cũng nên hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình! Lúc này cậu gây sự với nhà họ Vương thì rất là không lý trí đấy”, ông cụ Vương tiến lại gần.   

             Dứt lời, cả nhà họ Vương bật cười. Đây chính là con át chủ bài của nhà họ Vương. Vì mấy xưởng thuốc hiện tại của Dương Hoa đều do nhà họ Vương cung cấp. Nếu chủ tịch Lâm trở mặt với nhà họ Vương thì bọn họ sẽ xử lý mấy nhà máy thuốc đó.   

             Trước mắt Dương Hoa đang cần sản xuất gấp thuốc đặc trị tiểu đường để ứng phó với tình thế cấp bách hiện tại. Nếu như lúc này nhà họ Vương mà đâm cho Dương Hoa một nhát dao thì chắc chắn Dương Hoa sẽ rơi vào tình thế rủi ro.   

             Phàm là những người biết suy nghĩ thì sẽ lựa chọn nhẫn nhịn. Ông cụ Vương tin chủ tịch Lâm không phải là kẻ ngốc.   

             Quả nhiên, Lâm Chính chìm vào im lặng. Có vẻ như anh đang suy nghĩ. Lúc này anh châm một điếu thuốc khác.   

             “Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ. Đương nhiên, thời gian cũng không chờ đợi ai cả. Tình hình của con trai và cháu tôi không tốt, không thể trì hoãn quá lâu”, ông cụ Vương mỉm cười, sau đó phất tay: “Mang trà lên cho chủ tịch Lâm”   

             “Vâng thưa ông”, người giúp việc chạy đi.   

             “Thôi khỏi”.   

             Lúc này Lâm Chính gẩy tàn thuốc vào gạt tàn. Anh khẽ ngẩng đầu: “Thực ra không cần cho tôi thời gian suy nghĩ đâu. Từ lúc tôi bước vào cánh cửa này thì tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”   

             “Ồ! Ý của chủ tịch Lâm là…”  

             “Tôi không cứu!", Lâm Chính trả lời không chút do dự.   

             Bầu không khí lập tức trở nên đặc quánh. Ông cụ Vương nhìn anh bằng vẻ vô cảm rồi lắc đầu: “Chủ tịch Lâm…quyết sách của cậu ngu ngốc quá! Cực kỳ ngu ngốc! cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu lấy tiền đồ của Dương Hoa ra làm trò đùa à? Lấy tâm huyết của mình ra để đặt cược sao?”  

             “Tôi đùa được mà”, Lâm Chính nói.   

             “Tôi thừa nhận cậu tài giỏi. Tuổi trẻ tài cao, y thuật vô song, lại tạo ra được cả một sự nghiệp to lớn như Dương Hoa. Đây là điều mà rất nhiều người ở tuổi như cậu không làm được. Thế nhưng vẫn có một điều không thể tránh được đó là cậu còn trẻ quá. Cậu giống những thanh niên khác, rất xốc nổi. Quyết định không sáng suốt đó đúng ra là điều mà cậu không nên đưa ra”   

             “Vậy sao…Vậy thì đây là thái độ của ông đấy hả?”, Lâm Chính hỏi lại.   

             “Cậu không cứu con trai và cháu của tôi thì cậu lấy Dương Hoa ra đền đi”, ông cụ Vương lạnh giọng.   

             Rõ ràng là ông ta đã đưa ra quyết định. Hơn nữa, cho dù Lâm Chính có thỏa hiệp thì ông ta cũng rời bỏ Dương Hoa. Vì mối thù của hai bên đã được hình thành rồi.  

             Ông cụ Vương rất muốn lao lên tát cho Vương Tử Tường và Vương Hào hai phát bạt tai. Nhưng giờ không phải là lúc. Lúc này cần phải suy nghĩ làm thế nào để đối phó với chủ tịch Lâm và khiến anh cứu bọn họ.   

             Có điều…ông cụ Vương ngây thơ quá.   

             “Tôi nói rồi, tôi sẽ không cứu Vương Hào và Vương Tử Tường. Hơn nữa mục đích tôi tới đây cũng không phải là để thương lượng”, Lâm Chính đứng dậy.   

             “Vậy cậu tới đây làm gì?”, Vương Khang không nhịn được nữa bèn hỏi.   

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement