Chương 1088: Chủ nhân?
Thấy Lâm Chính hỏi, cô gái tên Y Khiết giật mình, mặt tái mét để lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô ta lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi…không biết".
“Thật sao?”, Lâm Chính khẽ chau mày. Từ Thiên cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.
“Vậy cô có biết không?”, Lâm Chính hỏi cô gái bên cạnh.
Cô gái này cũng run rẩy và xua tay: “Chủ tịch Lâm, tôi…cũng không biết, không biết…”
Lâm Chính nhìn cô gái rồi điềm đạm nói: “Xem ra mọi người không chịu nói nhỉ. Thôi bỏ đi, nếu đã vậy thì tôi cũng không ép nữa”.
“Chuyện này…”, hai cô gái để lộ vẻ khó xử và bất lực.
Lâm Chính không nói gì. Đã sắp tới lúc đấu giá. Có không ít nhân vật có tiếng bước vào bên trong trong dáng vẻ vô cùng sang trọng. Bọn họ ngồi vào chỗ của mình.
Đương nhiên cũng có không ít người để ý thấy Lâm Chính ở bên trong phòng VIP. Họ bước vào, định tiếp cận anh nhưng bị Từ Thiên ngăn lại. Lâm Chính không định thể hiện gì nhưng đối với những người quá coi trọng lợi ích thì anh không có hứng thú nhiều. Đương nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ.
“Thần y Lâm có ở bên trong không?”, lại một giọng nói khác vang lên.
“Nếu cậu muốn hợp tác với Dương Hoa thì tới Giang Thành, tìm giám đốc Mã. Hôm nay chủ tịch Lâm chỉ tới đây nghỉ ngơi, không bàn chuyện làm ăn”, Từ Thiên lập tức đứng dậy nói.
Thế nhưng người kia chỉ nói tiếp: “Ông là thần y Lâm phải không?”
“Không phải, tôi là Từ Thiên”, Từ Thiên lạnh giọng.
Thế nhưng có vẻ đối phương không hề nể mặt Từ Thiên:“Nếu không phải thần y Lâm thì tránh ra. Tôi chỉ tìm thần y Lâm”.
Từ Thiên tức lắm bèn quay người về vị trí của mình, đồng thời phất tay. Đám vệ sĩ lập tức lao lên, bày đội hình. Thế nhưng một giây sau....
Rầm rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó là một vài bóng hình bay cả vào trong phòng, đập mạnh xuống bàn kính ngay trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính cầm dĩa lên đang định ăn hoa quả thì cả cái bàn đã vỡ vụn. Người vệ sĩ kêu rên thảm thiết. Anh khẽ chau mày.
“Á!”, hai cô gái cũng sợ hãi hét lên.
Từ Thiên đứng bật dậy, nhìn ra ngoài cửa, đồng thời rút súng ra, chĩa thẳng vào người kia và quát lớn: “Cấm động!”
Tuy nhiên có vẻ người này không buồn quan tâm, cứ thế bước thẳng vào.
Lâm Chính nhìn người đàn ông. Đó là một gã để đầu đinh nhuộm đỏ.
Người này mặc một bồ đồ thể thao màu đen, tầm 28,29 tuổi, trông hơi gầy và vô cùng lạnh lùng. Mặc dù hắn không quá cao nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, tay chân rắn chắc. Chắc chắn là con nhà luyện võ.
Dù là như vậy mà lại làm loạn ở buổi đấu giá Long Đằng thì lỗ mãng quá. Sự xung đột khiến cho không ít người ở tầng dưới chú ý. Họ xôn xao bàn tán. Bảo vệ của Long Đằng cũng ngay lập tức có mặt.
“Này, có nghe thấy không? Cấm động!”, người đàn ông vẫn bước vào, Từ Thiên bèn hét lên. Thế nhưng hắn vẫn coi như không nghe thấy gì, chỉ bước tiếp.
“Mẹ kiếp!”, Từ Thiên định bóp cò.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Từ Thiên, cất súng đi”,
“Chủ tịch”, Từ Thiên nhìn anh.
“Cất đi, không là ông mất tay đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tay sao?”, Từ Thiên giật mình, không hiểu lắm ý của Lâm Chính. Ông ta vội vàng nhìn người đàn ông thì thấy có một thứ gì lóe sáng trong ống tay áo của hắn. Hình như, dưới ống tay áo có giấu một con dao.
“Mặc dù đạn bay nhanh nhưng đó là đối với người bình thường thôi. Còn đối với người luyện võ thì vũ khí của họ nhiều khi còn nhanh hơn cả đạn dược đấy. Ông đừng mạo hiểm”, Lâm Chính nói.
Từ Thiên tái mặt, cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng Lâm Chính đã nói vậy thì ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác đành phải cất súng đi.
“Anh chính là thần y Lâm?”, người đàn ông nhìn Lâm Chính, hỏi bằng vẻ lạnh lùng.
“Mặc dù tôi không qua lại nhiều với hội trưởng của Long Đằng nhưng tới chỗ của người ta thì cũng phải tôn trọng người ta một chút. Vì vậy tôi không muốn gây sự, anh ra ngoài đi”, Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra vài cây kim, châm lên người vệ sĩ và vực anh ta dậy.
“Chủ nhân của tôi bảo anh tới chỗ chủ nhân”, có vẻ như người đàn ông không quan tâm tới lời nói của anh.
“Chủ nhân của cậu là ai?”, Từ Thiên hừ giọng.
“Ông không có tư cách biết chủ nhân của tôi là ai?”, người đàn ông chẳng thèm nhìn Từ Thiên, chỉ nói với Lâm Chính: “Hi vọng thần y Lâm có thể đi cùng tôi. Nếu không, đừng trách sao tôi không khách khí”.
“Vậy à?”, Lâm Chính quay lại, điềm đạm nói: “Tôi muốn xem anh không khách khí thì sẽ thế nào đấy".
Người đàn ông chau mày, không nói gì nữa, chỉ bước nhanh về phía Lâm Chính. Một bàn tay của hắn ghì chặt vai anh, định đẩy anh ra khỏi phòng.
“Khốn khiếp!”, Từ Thiên tức giận, lập tức cầm súng lên định bắn. Nhưng đúng lúc súng được giơ lên thì.
Vụt! Một tia sáng sắc lẹm phóng tới. Từ Thiên nín thở, trong lúc sợ hãi quên cả việc nổ súng.
Khi tia sáng này sắp tiếp cận ông ta thì...
Keng! Một âm thanh giòn giã khác lại vang lên. Sau đó là những tia lửa nhỏ bắn tung tóe trước mặt Từ Thiên. Tia sáng thay đổi quỹ đạo, sượt qua người Từ Thiên và ghim thẳng vào bức tường sau lưng ông ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!