Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1094: Cái đó do tôi làm

 

             Tất cả mọi người lại di chuyển tầm mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.  

             Là một người vóc dáng béo phệ, nhưng có vẻ già nua.  

             Người này để đầu trọc, sắc mặt đầy tử khí, đôi mắt vô thần, quầng thâm mắt đen sì, dáng vẻ tửu sắc quá độ.  

             Những người đi cùng ở bên cạnh thấy ông ta ra giá 5 tỷ tệ, lập tức cuống quýt kêu lên: "Ông chủ Hứa, ông điên rồi sao? Bông hoa vớ vẩn này mà tận 5 tỷ tệ? Ông nhiều tiền quá à?".  

             "Vậy ý ông là thần y Lâm cũng bị điên sao?", ông chủ Hứa nhìn bạn của mình nói.  

             "Việc này..."  

             Người kia lập tức á khẩu.  

             Không chờ ông chủ Hứa giải thích, Lâm Chính ở tầng hai lại lên tiếng.  

             "6 tỷ tệ!".  

             "Ồ!".  

             Cả hội trường xôn xao.  

             Nâng lên hẳn 1 tỷ tệ?  

             Chuyện này là sao vậy?  

             Thần y Lâm coi trọng bông hoa này như vậy sao?  

             Lẽ nào... bông hoa này là thần dược gì đó ghê gớm lắm?  

             Những phú hào đang có mặt đều nín thở, bỗng chốc trở nên nóng nảy.  

             Nếu ngay cả thần y Lâm cũng coi trọng như vậy thì chắc chắn là không tầm thường.  

             Đây là thần dược!  

             Đây chắc chắn là thần dược!  

             "Tôi ra giá 6,1 tỷ tệ!".  

             Lập tức có người hét lên.  

             "6,5 tỷ tệ!".  

             "7 tỷ tệ!".  

             "10 tỷ tệ!".  

             Mọi người gào lên, ai nấy đều nóng lòng sốt ruột, sợ chậm hơn người khác thì không lấy được Thu Huyền Hoa này nữa.  

             Lúc này, những ông chủ không có tiền và Từ Thiên đều mắt chữ A mồm chữ O, hóa đá hoàn toàn.  

             Tất cả bọn họ đều cảm thấy khó hiểu.  

             Tại sao những ông chủ này lại ra giá cao như vậy? Chắc chắn vì đây một loại kỳ hoa dị thảo rất ghê gớm.  

             Nếu không tại sao thần y Lâm lại chịu ra giá cao như vậy để mua được nó chứ?  

             Nghĩ đến công hiệu mà người chủ trì đấu giá nói khi nãy, những phú hào này đều cuống hết cả lên.  

             Những người ngồi đây hầu như đều là những phú hào hàng đầu, nằm trong tốp 100 trong nước.  

             Bọn họ không thiếu tiền, không thiếu gái, không thiếu danh, không thiếu bất cứ thứ gì. Thứ bọn họ thiếu là sức khỏe, là thời gian.  

             Nếu bông Thu Huyền Hoa này có thể nâng cao sức khỏe của bọn họ, khiến họ sống lâu trăm tuổi, chữa khỏi bách bệnh, thì bỏ ra mấy tỷ tệ... có sá gì chứ?  

             Nghĩ đến đây, tất cả đều hiểu ra.  

             Những bảo bối trước đó dù tốt đến đâu cũng không thể so với bông hoa này.  

             Thế là mọi người lại càng nâng giá kịch liệt, thậm chí khách VIP trong mấy phòng bao ở tầng hai cũng không ngồi yên được nữa.  

             Lâm Chính dừng ra giá, chỉ ngồi ăn hoa quả.  

             "Chủ tịch Lâm, chuyện này... chuyện này là sao đây? Thu Huyền Hoa gì đó kia... thực sự tốt như vậy sao?", Từ Thiên không nhịn được, vội lên tiếng hỏi.  

             "Cũng được, có công hiệu kéo dài tuổi thọ, nâng cao sức khỏe. Dùng nó xong thì có thể sống thêm ít nhất năm sáu năm, so với những loại thuốc bổ thông thường thì nó chính là thần dược", Lâm Chính bình thản đáp.  

             "Lợi hại vậy sao?", Từ Thiên kinh ngạc nói: "Nơi nào có thể mọc được loại kỳ hoa dị thảo như vậy chứ..."  

             "Không có nơi nào cả", Lâm Chính lắc đầu.  

             Từ Thiên ngạc nhiên: "Không nơi nào mọc được? Vậy... vậy thứ này... từ đâu mà có?".  

             "Cái này là do tôi làm", Lâm Chính nhìn Từ Thiên, đáp.  

             Từ Thiên lập tức nghệt mặt ra.  

             "Hả? Chủ tịch Lâm, cậu... cậu nói gì cơ? Thu Huyền Hoa này... là do cậu làm?".  

             "Đúng vậy, số tiền bán bông hoa này chính là tiền để chúng ta đấu giá mỏ đá tím", Lâm Chính bình tĩnh nói.  

             Từ Thiên ngây ra nhìn Thu Huyền Hoa ở trên bục đấu giá, đầu óc hỗn loạn, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.  

             Chắc là trước khi đến đây, Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn bông Thu Huyền Hoa này, rồi đưa nó cho hội đấu giá Long Đằng, nhờ người của thương hội Long Đằng bán đấu giá.  

             Tuy Thu Huyền Hoa này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần thần y Lâm ra giá, thì giá trị của nó sẽ không biết đâu mà lần, thậm chí còn tăng giá vô hạn vì sự suy đoán của mọi người.   

             Dù sao... ngay cả thần y cũng coi trọng như vậy, sao nó có thể là đồ tầm thường chứ?  

             "Chủ tịch Lâm, nó thực sự xứng đáng với cái giá này sao?", Từ Thiên dè dặt hỏi.  

             "Đương nhiên là không rồi, tính chi phí thì không đến 10 triệu tệ".  

             "Cậu làm vậy chẳng phải là nâng khống giá sao? Hơn nữa... tại sao Long Đằng lại định giá cao như vậy?", Từ Thiên vội hỏi.  

             "Bởi vì đây là giá sau khi tôi và Long Đằng cùng bàn bạc, tuy giá gốc của nó không bằng giá đấu giá, nhưng giá trị thực tế của nó thì rất xứng đáng. Dù sao đây cũng là thứ mà người giàu thiếu nhất, còn việc tôi nâng khống giá thì đã có sự cho phép của Long Đằng. Phải biết rằng, giá bán được càng cao thì hoa hồng của bọn họ càng nhiều. Đinh Mạo là một doanh nhân thuần túy, có tiền để kiếm, sao ông ta lại chê chứ?".  

             Từ Thiên nghe thấy thế liền gật đầu.  

             Thảo nào thần y Lâm lại tràn trề tự tin ngồi đây thế này.  

             Hóa ra anh còn có chiêu khác.  

             Từ Thiên thở phào nhẹ nhõm.  

             Đúng là Chủ tịch Lâm có khác.  

             Sau khi Lâm Chính ra giá, Thu Huyền Hoa tăng giá chóng mặt, lên tới 19,8 tỷ tệ, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.  

             Cuối cùng, bông Thu Huyền Hoa này được khách VIP ở phòng bao số 4 tầng 2 mua mất.  

             Vô số người thở dài tiếc nuối, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.  

             "Chủ tịch Lâm, nói vậy là chúng ta đã có ít nhất hơn 18 tỷ tệ tiền bán đấu giá sao?", Từ Thiên vô cùng mừng rỡ, kích động nói.  

             "Đúng vậy, nhưng vẫn chưa đủ", Lâm Chính bình thản nói.  

             "Thì chúng ta bán thêm mấy bông nữa", Từ Thiên cười nói.  

             Lâm Chính không khỏi lắc đầu.  

             "Thứ này mà bán nhiều thì một là không được giá cao như vậy, hai là sẽ khiến người ta sinh nghi, nên chỉ làm một lần thôi, làm nhiều lần thì khó lắm".  

             Từ Thiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu.  

             Bỗng nhiên ông ta không còn lo lắng nữa.  

             Chắc chắn Chủ tịch Lâm đã lo liệu xong rồi.  

             Bán được Thu Huyền Hoa, cũng coi như giúp anh có được một khoản tiền, bây giờ anh đã có vốn để đấu giá mỏ đá tím.  

             Cộng với số tiền trong tay ông ta, cũng đủ để hét giá mấy lần.  

             Bây giờ chỉ xem xem giá thực tế của mỏ đá tím cao đến mức nào.  

             Lâm Chính suy nghĩ.  

             Đấu giá xong Thu Huyền Hoa, người chủ trì buổi đấu giá lại mang ra mấy món bảo bối nữa.  

             Vẫn có giá trên trời, cực kỳ hiếm có.  

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement