Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1213: Cơ thể rắn chắc

 

             Một chiếc xe Range Rover tấp vào lề đường.  

             Vài nam nữ ăn mặc theo phong cách cổ trang bước xuống.  

             Trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi.  

             Một gã râu quai nón đi về phía gã đàn ông vạm vỡ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chính đang nằm dưới đất.  

             "Chết thật rồi sao? Đã kiểm tra chưa?", gã râu quai nón nghi hoặc.  

             "Kiểm tra rồi, không có nhịp tim, không phải đã chết thì là gì?", gã đàn ông vạm vỡ cười nói.  

             Gã râu quai nón cau mày, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.  

             Người bên cạnh thấp giọng nói: "Chấp sự, có gì đó không đúng lắm, một nhánh của Nam Cung gần như bị thần y Lâm tiêu diệt toàn bộ, thực lực của hắn không thể nghi ngờ, người như vậy sao có thể dễ dàng bị giết thế chứ?"  

             "Cậu nói không sai! Cẩn thận một chút vẫn hơn, nhất định phải xác nhận hắn đã chết thật hay chưa! Nếu hắn giở trò thì sẽ rất phiền toái!"  

             Gã râu quai nón lạnh lùng nói, sau đó móc từ trong ngực ra một con dao, ném cho người bên cạnh, trầm giọng nói: "Cậu đi moi tim của hắn ra!"  

             "A... Chấp sự, tôi...”  

             "Sao thế? Cậu không muốn đi à? Cậu không đi chẳng lẽ tôi đích thân đi sao?", gã râu quai nón trừng mắt nhìn người bên cạnh.  

             Người đó không còn cách nào khác đành cầm dao, đi về phía Lâm Chính.  

             "Ha ha, moi tim mà cũng không dám sao? Đám người này thật nhát gan!”, một tên lính đánh thuê bật cười nói.  

             “Câm miệng!”, sắc mặt người bên cạnh bỗng thay đổi, hắn che miệng người kia, lo lắng nói: “Thằng ranh này, mày muốn chết sao?”  

             "Sao vậy?"  

             "Mày thì biết cái gì! Mày biết những người này ai không hả? Chúng ta không thể đắc tội với bọn họ đâu! Mày còn nói bọn họ như vậy, không muốn sống nữa sao?”  

             "À... anh Lưu, bọn họ lợi hại như vậy sao? Những người này là ai?"  

             "Đừng hỏi, cũng đừng nói gì nữa, chúng ta làm việc lấy tiền thôi, những lúc khác thì ngậm miệng lại”.  

             "Vâng... vâng...”, người kia gật đầu lia lịa.  

             Mọi người đều nhìn về phía đám người thế gia Nam Cung.  

             Tên đó bước về phía Lâm Chính với một con dao trên tay.  

             Đám lính đánh thuê bên cạnh lùi về sau ngay lập tức.  

             Lúc này, Lâm Chính đang nằm bất động trên mặt đất, những vết đạn trên người vẫn đang rỉ máu, trông vô cùng thảm hại.  

             Hắn không cảm nhận được hơi thở của Lâm Chính, cũng không cảm nhận được nhịp tim của Lâm Chính.  

             Nhưng những người luyện võ có cách để che giấu những điều này.  

             Để an toàn, bọn chúng vẫn phải ra tay hung tợn thêm lần nữa.  

             "Đừng trách tôi!"  

             Tên đó hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn, đâm thẳng một nhát dao vào ngực Lâm Chính.  

             Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này.  

             Đặc biệt là những người tới từ thế gia Nam Cung.  

             Bọn chúng đã chuẩn bị xong tư thế.  

             Chỉ cần Lâm Chính ra tay trước khi con dao đâm xuống, bọn chúng sẽ lập tức phản đòn, khống chế anh.  

             Tên thế gia Nam Cung đang cầm dao cũng đã sẵn sàng tư thế nhanh chóng rút lui.  

             Nếu Lâm Chính đang giả vờ, thì chắc chắn bây giờ sẽ tiến hành đánh trả.  

             Người đó không cho rằng mình là đối thủ của Lâm Chính, nên luôn trong tư thế sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.  

             Tuy nhiên, Lâm Chính đã không phản ứng gì cho đến khi con dao đâm xuống.  

             Chết thật rồi sao?  

             Ý nghĩ đó nảy ra trong đầu tất cả mọi người.  

             Nhưng khi con dao đâm vào ngực Lâm Chính...  

             Bùm!  

             Một âm thanh quỷ dị phát ra.  

             Tất cả mọi người đều thở gấp.  

             Đôi mắt của đám người thế gia Nam Cung đột nhiên mở to.  

             Chỉ thấy con dao bị gãy ngay tại chỗ như thể đã va vào thép cứng, vỡ thành hai mảnh.  

             “Cái gì?”, răng của tên cầm dao va vào nhau lập cập.  

             “Chạy mau!”, gã râu quai nón hét lớn.  

             Nhưng đã quá trễ.  

             Ngay khi tên cầm dao chuẩn bị đứng dậy rút lui, một bàn tay đột nhiên lao tới như tia chớp, túm lấy cổ hắn.  

             Bụp!  

             Cổ của tên đó lập tức bị siết chặt bởi năm ngón tay hung hãn.  

             Con ngươi của hắn lồi ra, hai mắt run rẩy, người đàn ông với cơ thể nhiều lỗ thủng giống như cái rổ trước mắt đang dần tỉnh lại, chậm rãi đứng dậy.  

             Hắn như đang nhìn thấy ma...  

             "Thần y Lâm!"  

             "Quả nhiên là hắn giả chết!"  

             Đám người thế gia Nam Cung xung quanh gầm lên, nhao nhao lao tới, bao vây Lâm Chính.  

             "Sao có thể chứ? Mỗi người mỗi viên đạn cộng thêm cả súng RPG mà cũng không giết được người này sao? Không... không phải chứ? Người này... thật sự là quái vật sao?", gã đàn ông vạm vỡ cũng giật nảy mình, lông tơ khắp người dựng đứng vì kinh ngạc.  

             Sắc mặt của gã râu quai nón rất không tự nhiên.  

             Nếu đúng như lời gã đàn ông vạm vỡ nói thì thần y Lâm này quá mức đáng sợ!  

             Hơn nữa con dao vừa rồi rõ ràng đã cắm vào người Lâm Chính, vậy tại sao con dao lại bị gãy trong khi cơ thể anh không sao cả.  

             Đó là con dao do thợ thủ công của thế gia Nam Cung làm ra, độ sắc bén hoàn toàn không cần nói nhiều, sao lại không thể đâm thủng da thịt của người này?  

             Chẳng lẽ dưới da thịt của người này có tấm thép sao?  

             "Thật không ngờ đường đường là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, thần y Lâm nổi tiếng thế giới lại giả chết lừa gạt người khác! Tin tức này mà truyền ra ngoài, không sợ bị người ta cười rụng răng sao?", gã râu quai nón khẽ hừ một tiếng, nói.  

             "Nếu tao không làm vậy thì sao bọn mày lại xuất hiện chứ?"  

             Lâm Chính quay đầu sang một bên, bình tĩnh nói: "Bây giờ tao cho bọn mày hai lựa chọn, một là phối hợp với tao, nói cho tao tất cả kế hoạch mà bọn mày biết về thế gia Nam Cung! Tao hỏi cái gì thì bọn mày trả lời cái đó, hiểu không?"  

             “Lựa chọn thứ hai là gì?”, gã râu quai nón nhẹ giọng hỏi.  

             “Đơn giản, chết”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.  

             Nhiều người có mặt không khỏi kinh hãi.  

             "Thần y Lâm, mày tự tin có thể giết chết bọn tao sao? Đừng quá coi thường người khác”.  

             Gã râu quai nón hừ một tiếng, đám người thế gia Nam Cung xung quanh đồng loạt rút ra một con dao găm sáng loáng từ bên hông, nhắm thẳng vào Lâm Chính.  

             Từ tư thế của bọn chúng cho thấy, rõ ràng con dao găm này là vũ khí chủ yếu.  

             "Sao thế? Quyết định ra tay à?"  

             Lâm Chính cau mày.  

             "Thực ra đám lính đánh thuê này là bọn tao mời tới để thăm dò thực lực của mày, nếu bọn chúng không giải quyết được mày thì bọn tao sẽ đích thân tới xử lý!"  

             Gã râu quai nón hét lên rồi lao thẳng tới.  

             "Chịu chết đi!"  

             Hắn vừa dứt lời, tất cả đám người thế gia Nam Cung đều hành động.  

             Tay bọn chúng đều cầm dao găm, hóa thành luồng sáng như sao băng, tập trung về một phía.  

             Tốc độ của bọn chúng nhanh đến mức khiến đám lính đánh thuê xung quanh hết sức kinh ngạc!  

             Tốc độ đó gần như sắp đuổi kịp những viên đạn.  

             E rằng giây tiếp theo, Lâm Chính sẽ bị đâm thành tổ ong vò vẽ?  

             Đám lính đánh thuê đều có suy nghĩ này.  

             Nhưng tiếp theo!  

             Leng keng leng keng...  

             Âm thanh lanh lảnh phát ra.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement