Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Hả?”. 

Nam Cung Mộng nhìn về phía phát ra âm thanh. 

Nam Cung Vân Thu và Nam Cung Mạc Phi ở bên này cũng ngoảnh sang nhìn. 

“Lại là thằng nhãi kia”. 

“Hừ, cậu chủ Mạc Phi không chấp anh thì anh vênh mặt lên đấy à? Còn dám ăn nói láo toét nữa?”. 

“Tôi thấy thằng nhãi này đúng là không biết trời cao đất dày”. 

“Nếu không được dạy dỗ chút đỉnh, chỉ sợ anh ta còn tiếp tục ngông cuồng cho mà xem”. 

“Cứ bình tĩnh, lần này ông Nam Cung cũng ở đây, sao có thể tiếp tục dung túng cho anh ta chứ? Cứ xem đi, chắc chắn lần này anh ta sẽ biết tay!”. 

Các khách mời châu đầu ghé tai, nhìn Lâm Chính chằm chằm, xì xào bình phẩm, những tiếng mỉa mai châm chọc vang lên không ngớt. 

“Mẹ kiếp, anh có thôi đi không hả? Anh tưởng thế gia Nam Cung chúng tôi sợ anh thật sao?”, Nam Cung Vân Thu là người tức giận nhất. 

Sự khiêu khích liên tục của Lâm Chính cùng với chuyện trước đó đã khiến sự nhẫn nại của cô ta lên đến đỉnh điểm. 

Cho dù là người bình tĩnh như Nam Cung Mạc Phi, thì lúc này cũng cảm thấy bị sỉ nhục. 

“Mày nói gì cơ?”. 

Hắn ngăn cản Nam Cung Vân Thu đang nổi giận đùng đùng lại, rồi bước tới, nhìn Lâm Chính hỏi. 

“Tôi nói là thế gia Nam Cung của các anh cũng chỉ được đến thế thôi! Tai anh không được bình thường sao?”. 

Lâm Chính ngồi xuống ghế, thuận miệng đáp. 

Lâm Chính vừa dứt lời, Nam Cung Mạc Phi bỗng giơ tay lên, vả mạnh vào mặt anh. 

Định dạy cho Lâm Chính một bài học giống như An Viên. 

Nhưng lần này, khi bàn tay của hắn còn chưa chạm vào mặt Lâm Chính. 

Pặp! 

Một bàn tay bỗng túm lấy cổ tay Nam Cung Mạc Phi, ngăn cản cái tát này giữa không trung. 

“Cái gì?”. 

Không ít người kêu lên kinh ngạc. 

Nam Cung Mạc Phi lạnh lùng nhìn chủ nhân của bàn tay kia, đó là Lưu Mã! 

“Khốn kiếp!”. 

“Ông làm cái gì thế hả?”. 

“Buông cậu chủ ra!”. 

Người của thế gia Nam Cung xông tới. 

“Nếu ông dám động đến một sợi tóc của cậu chủ nhà tôi, thì chúng tôi sẽ băm vằm ông, khiến ông chết không toàn thây!”. 

Quản gia Nam Cung lạnh lùng nói với Lưu Mã. 

“Hừ, một thế gia Nam Cung nhỏ bé mà ghê gớm quá nhỉ? Được! Tôi đứng đây này, để tôi xem các ông khiến tôi chết không toàn thây như thế nào!”, Lưu Mã không có vẻ gì là sợ hãi, còn lớn tiếng cười, nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt ngạo mạn. 

Điều này đã hoàn toàn chọc giận người của thế gia Nam Cung. 

Ánh mắt Nam Cung Mạc Phi lộ vẻ dữ tợn, nắm tay hắn siết chặt, chuẩn bị ra đòn. 

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Mộng bỗng đứng dậy. 

“Tất cả dừng tay!”. 

Ai nấy ngạc nhiên. 

“Gia chủ!”. 

Quản gia vội vàng đứng thẳng người lên. 

“Bố, bao nhiêu khách khứa đang nhìn vào, chúng ta không thể để mất mặt được”, Nam Cung Mạc Phi nhỏ giọng nói. 

Thực ra hắn còn hận người này hơn cả Nam Cung Vân Thu, bởi vì dù sao Thê Sinh cũng chết trong tay anh. 

Nam Cung Mộng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính đang ngồi ở ghế. 

Ai cũng nhìn ra được Lưu Mã chỉ là tùy tùng của anh, anh mới là chính chủ. 

Giờ phút này, mọi người mới đánh giá kĩ người được xếp ở ghế cuối này. 

Nam Cung Mộng nhìn rất chăm chú, chỉ có điều người này đeo mặt nạ, nên ông ta cũng không biết anh có thân phận gì. 

Hình như Nam Cung Mộng bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, ánh mắt ông ta đanh lại, nhìn chằm chằm vào ngón tay của Lâm Chính. 

Chỗ đó có một chiếc nhẫn. 

Chiếc nhẫn cổ xưa nhưng có thần, khiêm nhường nhưng sáng chói, thậm chí hoa văn trên đó còn vô cùng tinh xảo. 

Loại nhẫn này tuyệt đối không phải người bình thường có thể đeo được. 

Lại thêm thái độ vênh váo của Lưu Mã, khiến ông ta nảy sinh nghi ngờ. 

Chắc chắn hai người này không phải người thường. 

“Xin hỏi hai vị đến từ nơi nào?”, Nam Cung Mộng bình thản hỏi. 

“Đông Hoàng Giáo!”. 

Lưu Mã không chút khách sáo, lập tức nói rõ gia môn. 

“Cái gì? Đông Hoàng Giáo?”. 

Các khách mời đang có mặt đều xôn xao, ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, kêu lên thất thanh. 

Nam Cung Mạc Phi và Nam Cung Vân Thu cũng há hốc miệng. 

Đương nhiên, người kinh ngạc nhất là Bích Trân và An Viên. 

“Anh ta là người của Đông Hoàng Giáo?”. 

“Sư phụ qua lại với người của Đông Hoàng Giáo sao? Sao trước kia chưa từng nghe nói nhỉ?”. 

Hai cô gái ù ù cạc cạc. 

Chuyện Đông Hoàng Giáo nội loạn thì cả thiên hạ đều biết, nhưng cho dù là vậy thì cũng không ai dám coi thường nó. Dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, căn cơ của Đông Hoàng Giáo vẫn còn đó, ai muốn chọc vào nó chứ? 

“Sao người của Đông Hoàng Giáo lại chạy đến đây?”. 

“Lẽ nào… bọn họ cũng muốn tham gia đại hội kén rể, liên hôn với thế gia Nam Cung sao?”. 

“Có thể lắm! Bây giờ ở Đông Hoàng Giáo nội đấu không ngừng, người của các phe phái đều muốn lên làm giáo chủ, thống nhất Đông Hoàng Giáo! Tôi nghĩ hai người này muốn liên hôn với Nam Cung, mượn sức mạnh của thế gia Nam Cung để bình định người trong giáo!”. 

“Có lý!”. 

Các khách mời nhao nhao nói. 

Nhưng Nam Cung Mộng lại sáng mắt lên. 

Nếu đúng là vậy thì ông ta rất có hứng thú. 

“Hóa ra là bạn bè ở Đông Hoàng Giáo! Ha ha ha, chậm trễ rồi, chậm trễ rồi!”, Nam Cung Mộng bình thản cười, rồi nhìn về phía quản gia. 

Quản gia vội vàng bảo người của thế gia Nam Cung rút đi. 

“Mạc Phi, còn không mau buông tay, xin lỗi hai vị đại nhân này đi?”. 

“Vâng”. 

Nam Cung Mạc Phi lập tức cúi người: “Mạc Phi không hiểu chuyện, mạo phạm đến hai đại nhân của Đông Hoàng Giáo, xin hai vị hãy tha thứ”. 

Lưu Mã thấy thế mới dừng tay. 

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn về phía An Viên và Bích Trân ở bên kia. 

“Đi lấy một cây hoa Tuyệt Mệnh, tặng cho hai đệ tử của Diệu Thủ lão nhân đi!”, Nam Cung Mộng rất thức thời vung tay lên nói. 

Quản gia lập tức làm theo. 

Bích Trân và An Viên nghe thấy thế thì tỏ vẻ mừng rỡ, còn tưởng là mình đang nằm mơ. 

“Cảm ơn ông Nam Cung!”, Bích Trân kích động vô cùng, vội nói. 

“Cô khách sáo quá”. 

Nam Cung Mộng lắc đầu. 

“Bây giờ đã có hoa Tuyệt Mệnh, chúng tôi phải nhanh chóng trở về Diệu Thủ Cốc để sắc thuốc chữa trị cho sư phụ. Gia chủ, chúng tôi xin phép. Chờ sư phụ khỏe mạnh rồi, chúng tôi nhất định sẽ đến tận nơi cảm ơn”, Bích Trân nói đầy cảm kích, nói xong liền dẫn theo An Viên rời đi. 

“Hai cô đi vội thế? Các cô từ xa đến đây, ở lại nghỉ một đêm rồi hãy đi! Nếu không chẳng phải Diệu Thủ lão nhân sẽ trách chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, không hiểu đạo đãi khách sao?”, Nam Cung Mộng bình thản nói. 

Ông ta vừa dứt lời, quản gia Nam Cung liền ngăn hai cô gái lại. 

Hơi thở của Bích Trân như nghẹn lại. 

Cô ấy không phải là đồ ngốc, sao có thể không hiểu ý đồ của Nam Cung Mộng chứ? 

Sở dĩ ông ta đưa hoa Tuyệt Mệnh cho cô ấy là để lấy lòng Lâm Chính mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement