Nạp Lan Thiên bước lên đồng nghĩa với việc buổi đại hội này đã tới lúc hạ màn. Nếu như đến cả Nạp Lan Thiên cũng không đấu nổi người này thì có nghĩa là không còn ai khác nữa.
Rất nhiều người đặt hi vọng vào anh ta.
“Anh rể Nạp Lan Thiên cố lên. Nhất định phải chiến thắng”, Nam Cung Vân Thu hét lớn.
“Vân Thu, hỗn xược”, Nam Cung Mộng khẽ tái mặt.
“Bố…con làm sao chứ?”
“Con câm miệng lại cho bố”, Nam Cung Mộng đanh giọng. Nam Cung Vân Thu đành im tiếng. Cô ta cảm thấy vô cùng uất ức. Đúng lúc này, có rất nhiều người ở phía dưới hô vang.
“Cậu Nạp Lan, xin hãy đánh bại kẻ này”.
“Đúng vậy, cậu nhất định phải thắng”.
“Phải xử lý kẻ ngông cuồng đó, để cậu ta biết người giỏi còn có người giỏi hơn”.
“Gã này ngạo mạn quá, phải để cho cậu ta biết sự lợi hại của cậu”.
“Hạ gục cậu ta đi! Tốt nhất là đánh chết luôn!”
“Đúng vậy! Đánh chết cậu ta”.
Đám đông tức giận. Cỏ vẻ như họ muốn trợ lực cho Nạp Lan Thiên. Nhất là người của các gia tộc và tông phái khác. Những câu nói trước đó của Lâm Chính đã đắc tội hết một lượt với họ nên đương nhiên họ không hi vọng người như Lâm Chính có thể lấy được Nam Cung Yên Nhu và kết thông gia với thế gia Nam Cung.
“Sư tỷ, chị nói xem anh ta có thắng được không?”, An Viên ở phía sau bừng tỉnh, vội quay qua hỏi.
“Chị…Chị không biết. Anh ta có thể đánh bại Sâm Lang thì thực lực sẽ vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, đối phương lần này là Nạp Lan Thiên, là thiên kiêu xếp thứ 10. Những người xếp trong top 10 đều là những thiên tài yêu nghiệt cả. Thực lực của bọn họ chắc chắn không phải là ai cũng so sánh được đâu…hơn nữa…”, Bích Trân nói tới đây bèn ngập ngừng.
An Viên cuống quýt, vội vàng nói: “Hơn nữa sao ạ? Chị nói đi”.
“Hơn nữa Lâm Chính chiến đấu tới giờ phút này thì thể lực cũng đã tiêu hao đi nhiều rồi. Chắc chắn giờ anh ta đã mệt, lực bất tòng tâm thôi. Còn Nạp Lan Thiên thì luôn chờ đợi…giờ hai bên đánh nhau, e rằng Lâm Chính sẽ rất bị động”, Bích Trân lo lắng nói.
“Vậy…vậy phải làm sao?”, An Viên căng thẳng hỏi.
Bích Trân chau mày: “Sự việc tới nước này, chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Với thực lực của hai chị em mình, muốn rời khỏi thế gia Nam Cung đã rất khó rồi. Chúng ta phải mượn sức của Lâm Chính thì mới rời đi được”.
“Sư tỷ, em biết những điều đó, nhưng lúc này Lâm Chính đang gặp nguy hiểm, mà Nạp Lan Thiên sẽ không nương tay đâu. Một khi Lâm Chính bại trận thì chắc chắn sẽ bị thương nặng. Tới khi đó người nào mà gây khó dễ thì chúng ta cũng hết đường”.
Với những hành động và lời nói khi nãy của Lâm Chính thì đủ để đắc tội với không ít người rồi. Nếu anh mà bị đánh bại, dù Nạp Lan Thiên không giết anh thì cũng có rất nhiều người muốn anh phải chết. Đây chính là điều mà An Viên cảm thấy lo lắng.
“Em đừng lo, chị có cách”, Bích Trân nói nhỏ.
“Chị có cách gì? Chị mau nói đi!”
“Em nhìn thấy lễ đường ở phía sau không?”, Bích Trân chỉ vào lễ đường nằm sau võ đài và hỏi.
“Em thấy rồi, sao thế?”, An Viên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Lát nữa nếu Lâm Chính rơi vào thế hạ phong thì chúng ta sẽ tới đó phóng hỏa, đốt lễ đường. Lễ đường bốc hỏa, mọi người lo dập lửa, hiện trường trở nên hỗn loạn, chúng ta sẽ tìm cách đưa Lâm Chính đi”, Bích Trân nghiêm túc nói.
An Viên nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực: “Cách này hay đấy chị!”
“Chúng ta di chuyển dần về phía bên đó để chuẩn bị”, Bích Trân khẽ nói rồi kéo tay An Viên, lẳng lặng đi về phía lễ đường.
Trên võ đài...
“Xem ra có nhiều người muốn anh chết nhỉ”, Nạp Lan Thiên điềm đạm nói.
“Đáng tiếc là họ không làm được”, Lâm Chính lắc đầu.
“Mà anh chuyên luyện về thể lực đấy hả?”
“Không phải!”
“Tôi cũng nghĩ không phải. Dù sao thì trên người anh cũng chẳng có dấu vết gì của người luyện thể lực”, Nạp Lan Thiên hạ cằm, soi Lâm Chính: “Nếu đã vậy thì tại sao lại có thể dùng thể xác để đấu nhau thế? Lẽ nào…anh thuộc khí tông, dùng khí ngự thân?”
“Cũng không phải”, Lâm Chính lại lắc đầu.
“Vậy anh là gì?”, Nạp Lan Thiên nghi ngờ.
Lâm Chính không trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!