Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Cùng với mệnh lệnh của Nam Cung Mộng, các cao thủ của thế gia Nam Cung xông lên bao vây Lâm Chính. 

Tình thế thay đổi đột ngột. Nếu cao thủ của thế gia Nam Cung đã nhúng tay vào thì dù người họ Lâm kia có mạnh cũng không thể chống lại được. Hai nắm đấm sao đấu lại được bốn nắm đấm chứ! 

“Lâm Chính”, Bích Trân kêu lên. 

“Xong rồi. Lần này xong thật rồi. Chúng ta chết chắc rồi”, An Viên run rẩy bất an. 

“Gia chủ! Như vậy có phải là hơi mạo phạm không ạ?” 

Một nguyên lão nhà Nam Cung thấy vậy bèn nói nhỏ: “Người này là người của Đông Hoàng Giáo! Nếu như chúng ta và nhà Nạp Lan chèn ép họ thì chẳng phải sẽ đắc tội với Đông Hoàng Giáo sao? Tới khi đó sợ rằng sẽ càng phiền phức hơn!” 

“Ông nghĩ nhiều rồi đấy. Thái độ của tôi đối với Đông Hoàng Giáo là có thể là bạn thì là bạn. Nếu như không thể thì cũng không cần phải lo lắng”, Nam Cung Mộng thản nhiên nói, ánh mắt đầy vẻ tự tin. 

“Gia chủ, ý của ông là…” 

“Mọi người phải biết rõ, hiện tại Đông Hoàng Giáo vẫn đang chia năm xẻ bảy. Người này tuy bất phàm nhưng cùng lắm cũng chỉ quản lý một vài phe phái trong Đông Hoàng Giáo thôi. Vậy thì có gì phải bận tâm. Lẽ nào chúng ta phải nể mặt?”, Nam Cung Mộng khẽ cười. 

Đám đông lẳng lặng gật đầu. 

“So với Đông Hoàng Giáo thì thế gia Nạp Lan ưu tú hơn nhiều. Đại hội hôm nay vốn là chuẩn bị cho Nạp Lan Thiên, sao chúng ta có thể thay đổi kế hoạch được”. 

“Thế nhưng…gia chủ, Nạp Lan Thiên bại rồi…”, người bên cạnh nói nhỏ. 

“Không quan trọng, chỉ cần chúng ta không công nhận điều đó thì cậu ta vẫn là thiên kiêu thứ 10. Thứ chúng ta cần không phải là sức mạnh của Nạp Lan Thiên mà là toàn bộ gia tộc sau lưng cậu ta". 

“Vâng, gia chủ!” 

Người của nhà Nam Cung đã quyết định đứng về phía Nạp Lan Thiên rồi. Quan khách đồng loạt lùi lại, không ai dám can dự vào. Vì không ai dám đắc tội với hai gia tộc này. 

“Lâm Chính, chúng ta phải rời khỏi đây thôi! Mau đi cùng chúng tôi!”, Bích Trân lao về phía Lâm Chính, kéo tay anh. 

Lâm Chính vẫn không hề nhúc nhích. 

“Đừng vội”, anh thản nhiên nói. 

“Anh…”, Bích Trân tức lắm nhưng vẫn muốn khuyên thêm. 

Cao thủ của nhà Nam Cung và Nạp Lan đang áp sát. Giờ mà còn không đi thì sẽ không kịp nữa. 

“Đồ đầu đất này!”, Bích Trân chửi. Cô ấy mặc kệ Lâm Chính, cứ thế quay người kéo An Viên chạy ra ngoài. Còn không chạy thì họ sẽ không thoát được. Bích Trân không muốn bị kéo vào chuyện này chỉ vì một gã đầu đất. 

Thế nhưng họ mới đi được vài bước thì một bóng hình lao tới, đập mạnh tay lên vai họ. Hai cô gái không kịp phòng bị, bị đánh ngã ra đất. Có vẻ như xương vai của họ đã bị nứt. 

Người chặn họ lại chính là Nam Cung Vân Thu. 

“Phóng hỏa mà định chạy đi đâu?”, Nam Cung Vân Thu cười lạnh lùng. 

Bích Trân và An viên tái mặt. Võ kỹ của bọn họ không quá cao. Bọn họ chỉ là bác sĩ, đối phó với người như Nam Cung Vân Thu đương nhiên là họ gặp khó khăn. 

“Cô định làm gì?”, Bích Trân nghiến răng. 

“Làm gì à? Dám làm bậy ở đây! Hừ, để tôi cho các người biết thế nào là lễ hội. Đưa họ đi! Nhốt lại. Tôi sẽ tính sổ với họ sau”, Nam Cung Vân Thu nheo mắt cười. 

Các cao thủ của nhà Nam Cung lập tức bắt hai cô gái và áp giải họ. Lâm Chính cũng bị một lượng lớn các cao thủ bao vây. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hét vang lên. 

“Dừng tay!” 

Tất cả đều giật mình quay qua nhìn. Họ thấy một người mặc áo bào màu đỏ với mái tóc bạc và thần sắc vô cùng tinh anh đang bước tới. 

Người này có khí tức thâm sâu khó lường cùng đôi mắt cảm tưởng như có thể nhìn thấu mọi chuyện. 

Quan khách kinh ngạc. Nam Cung Mộng nhìn thấy người này thì lập tức chau mày và giơ tay lên. Người của thế gia Nam Cung đồng loạt dừng lại. Đến cả những người định áp giải Bích Trân và An Viên cũng khựng bước. 

“Kim Thế Minh”, Nạp Lan Thiên tối sầm mặt. Anh ta cũng ra hiệu cho các cao thủ nhà Nạp Lan dừng tay. 

“Đây chẳng phải là Kim trang chủ của sơn trang Kim Thạch sao? Ông ta cũng tới à?” 

“Sao trước đó không thấy nhỉ?” 

“Chắc là ở phía sau nên không để ý”. 

Đám đông xì xầm.Nam Cung Mộng nhìn Kim Thế Minh bằng vẻ vô cảm: “Kim trang chủ tới từ khi nào vậy? Sao không báo tôi một tiếng?” 

“Tôi tới hóng hớt thôi mà! Hà tất phải làm phiền gia chủ Nam Cung chứ?”, Kim Thế Minh vuốt râu, cười thản nhiên. 

Đương nhiên Nam Cung Mộng biết được mục đích của Kim Thế Minh.Có lẽ ban đầu ông ta đã cải trang, lấy danh nghĩa là một thanh niên nào đó của sơn trang Kim Thạch để bước vào nhà Nam Cung. 

Ông ta không muốn kinh động Nam Cung Mộng. Cải trang giúp ông ta làm gì cũng thuận tiện. 

“Vậy tại sao bây giờ Kim trang chủ lại muốn can dự vào việc riêng của tôi thế?”, Nam Cung Mộng hỏi lại. 

“Là tại vì thật sự không quen nổi cách làm việc của gia chủ Nam Cung và Nạp Lan công tử nên mới vậy. Các người đổi trắng thay đen, có phải là đang ức hiếp người quá đáng không?”, Kim Thế Minh nói giọng chính nghĩa. 

“Kim trang chủ, ông đang giúp người đàn ông kia đấy à?”, Nạp Lan Thiên bước tới, đanh mặt hỏi. 

“Nạp Lan công tử, chẳng qua tôi không muốn một thiên tài ưu tú như vậy bị hủy hoại mà thôi”. 

Kim Thế Minh nhìn Lâm Chính: “Người trẻ này, thực lực của cậu không tệ, chỉ đáng tiếc cậu xốc nổi quá, cùng lúc đắc tội với cả thế gia Nam Cung và thế gia Nạp Lan. Sợ rằng cậu sẽ rất khó rời được khỏi đây một cách bình an vô sự. Hay là thế này, cậu dựa vào sơn trang Kim Thạch. Hôm nay Kim Thế Minh tôi sẽ bảo vệ cậu. Thế nào?” 

Dứt lời, đám đông bừng tỉnh. Có lẽ Kim Thế Minh ra mặt là vì muốn lôi kéo Lâm Chính. 

Mà cũng phải thôi. Một thiên kiêu yêu nghiệt có thể đánh bại cả Nạp Lan Thiên thì có gia tộc nào không muốn lôi kéo chứ? Dù hành động đó khiến Kim Thế Minh đắc tội với cả hai gia tộc lớn thì ông ta cũng mặc kệ. 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement