Chương 1311: Kinh hãi
Chuyện đấu y thuật lớn thêm, người của Học viện Huyền Y Phái đều sứt đầu mẻ trán.
Bây giờ chủ đề trò chuyện trên toàn quốc bùng nổ.
Hằng ngày bọn họ không những phải đối phó với các phóng viên mà còn có người của các truyền thông lớn đến đây, lại còn phải tiếp đãi các chuyên gia bác sĩ nổi tiếng từ các nơi trên cả nước nghe tin mà dến.
Trận đấu y thuật đỉnh cao như vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua?
May là có đám người Hùng Trưởng Bạch tiếp đãi.
Bây giờ Học viện Huyền Y Phái vô cùng náo nhiệt.
“Ha ha ha ha, Bách Tùng à! Đã lâu không gặp!”.
Một ông lão da dẻ hồng hào vừa vào cửa bèn chắp tay với Tần Bách Tùng.
Tần Bách Tùng nhìn thấy người đến, không khỏi ngạc nhiên.
“Ông Lữ? Sao ông lại đến đây?”.
“Bữa tiệc thịnh soạn như vậy, sao tôi có thể bỏ lỡ?”, ông lão vuốt râu cười lớn.
“Bữa tiệc thịnh soạn?”.
Sắc mặt Tần Bách Tùng rất khó coi.
Ông ấy quan sát ông lão trước mắt, suy nghĩ một lúc mới nói: “Ông Lữ, chúng ta cũng quen biết nhau đã lâu, ông có tâm tư gì, tôi vẫn có thể đoán được. Không có chuyện đặc biệt thì ông sẽ không đến Yên Kinh này. Mặc dù trận đấu y thuật này cũng được gọi là đỉnh cao của giới y học cổ truyền Hoa Quốc, nhưng vẫn không đến nỗi khiến ông đích thân đến đây nhỉ?”.
“Ha ha, người hiểu tôi chỉ có Bách Tùng ông!”, Lữ Lộng Triều cười lớn, sau đó đến gần thêm một chút: “Ông Tần à, nếu ông đã nói như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa, có câu không có chuyện không lên Tam Bảo Điện, lần này tôi đến đây là bên trên yêu cầu”.
“Bên trên?”.
Hơi thở của Tần Bách Tùng run rẩy: “Ông đang nói tới…”.
“Không sai, là Cổ Phái!”, Lữ Lộng Triều gật đầu.
Tần Bách Tùng im lặng.
Lữ Lộng Triều mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại bên cạnh Tần Bách Tùng, lên tiếng.
“Giới y học cổ truyền trong nước chia làm bốn phái, Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái, Ẩn Phái! Tần Bách Tùng ông là người của Nam Phái, còn tôi là người của Cổ Phái. Đáng tiếc, chung quy Nam Phái cũng là phái yếu nhất trong bốn phái, bị một mình thần y Lâm đánh tan tác, thật khiến người ta thổn thức”.
“Nam Phái và Bắc Phái là y phái thế tục, chỉ có hư danh. Nếu xét về y thuật và sức mạnh thì phải kể đến Cổ Phái và Ẩn Phái”, Tần Bách Tùng khẽ giọng nói.
Lữ Lộng Triều mỉm cười: “Bách Tùng, có lẽ ông hiểu được sức mạnh của Cổ Phái”.
“Có biết một ít”.
“Vậy thì tốt, như vậy tôi cũng có thể bớt đi rất nhiều câu nói thừa! Bách Tùng, chúng tôi cũng không giấu ông, lần này cấp trên bảo tôi đến đây là hi vọng thần y Lâm có thể hợp tác với Cổ Phái chúng tôi!”.
“Hợp tác?”.
“Sau khi phân tích từ các phương thuốc độc môn của thần y Lâm, cấp trên nhất trí cho rằng trong tay thần y Lâm có y điển tuyệt thế gì đó. Họ đều cho rằng y điển tuyệt thế trong tay thần y Lâm có khả năng là Thanh Nang Thư của thần y cổ đại Hoa Đà!”, Lữ Lộng Triều nói.
“Cái gì? Thanh Nang Thư?”, Tần Bách Tùng kinh ngạc.
“Bách Tùng, thật ra trận đấu y thuật lần này, hoàn cảnh của thần y Lâm rất bất lợi, nhưng không phải là không thể hòa giải. Nếu thần y Lâm đồng ý chia sẻ Thanh Nang Thư với Cổ Phái chúng tôi thì Cổ Phái đồng ý ra mặt hòa giải với thôn Dược Vương, để bọn họ giải quyết mọi việc trong êm đẹp, ông thấy thế nào?”, Lữ Lộng Triều mỉm cười nói.
“Tôi đi theo thầy nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói trong tay thầy ấy có Thanh Nang Thư gì đó. Ông Lữ, những thứ này chỉ là suy đoán của ông, không có gì chắc chắn!”, Tần Bách Tùng nói.
“Haizz, cho dù cậu ta không có Thanh Nang Thư, chắc hẳn cũng có y điển tuyệt thế nào khác. Bách Tùng à, ông đừng giận, tôi nói với ông, thầy Lâm của ông đắc tội với Cổ Phái chúng tôi không ít lần. Sùng Tông Giáo của Cổ Phái chúng tôi đã bị cậu ta diệt, nhà họ Ứng thì tan tác, người trong tộc trôi giạt này đây mai đó. Tất cả là do thầy của ông hại, nhưng Cổ Phái chúng tôi vẫn chưa tìm cậu ta tính sổ đấy!”.
“Tính sổ? Đó không phải bọn họ đúng người đúng tội hay sao?”, Tần Bách Tùng nhổ nước bọt, nói.
“Bách Tùng! Ông có ý gì?”, Lữ Lộng Triều không vui: “Tôi chỉ nói ông đi bàn bạc với thần y Lâm, thế là hại cậu ta sao? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu ta! Tôi cũng không sợ nói với ông, nếu lần này thầy ông từ chối Cổ Phái chúng tôi thì cậu ta sẽ chết chắc!”.
“Sao? Cổ Phái các ông định trả thù chúng tôi? Được, vậy thì trả thù xem!”, Tần Bách Tùng cũng cứng cỏi, mắt trợn to, nhìn chằm chằm Lữ Lộng Triều nói.
“Cổ Phái chúng tôi muốn trả thù các ông còn cần đợi đến bây giờ? Ông hồ đồ rồi à? Tuổi già nên đãng trí rồi hay sao?”, Lữ Lộng Triều mắng.
“Vậy ý ông là gì?”.
“Ha! Tần Bách Tùng, ngay cả ông cũng không biết chuyện gì, vậy tôi nghĩ người của cả Học viện Huyền Y Phái đều không biết nhỉ?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!