Chương 133: Lời nhờ vả 20 triệu tệ (2)
Ăn xong cơm trưa, Lạc Thiên gọi điện thoại cho anh, anh liền đến mặt bằng mà Lạc Thiên mới chọn lượn một vòng, nhìn trạng thái sắp xếp của cô ta, e rằng không đến một tháng là có thể khai trương.
Chạng vạng khi Lâm Chính về đến nhà, anh kinh ngạc phát hiện trong phòng khách có mấy vị khách không mời mà đến đang ngồi đó.
Không phải là ai khác mà chính là Tô Bắc và Tô Thái.
Liễu Khiếu Sinh vẫn nhờ vả các mối quan hệ đưa được Tô Cối và Tô Bắc ra ngoài.
Tô Bắc bây giờ ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý, dáng ngồi rất tùy ý.
Tô Thái thì có vẻ rất chín chắn, cũng không có gì là vênh váo huênh hoang.
"Chà, Lâm Chính về rồi đấy à?".
Thấy Lâm Chính vào nhà, Tô Bắc kêu lên một tiếng, lập tức đứng dậy, mỉm cười bước tới ôm chầm lấy anh.
"Ha ha ha, Lâm Chính, đã lâu không gặp, có nhớ bác ba không?", Tô Bắc vô cùng nhiệt tình.
Điều này khiến Lâm Chính có chút không quen.
"Có chuyện gì sao?".
Lâm Chính đưa mắt nhìn cả nhà Tô Nhu đang im lặng ngồi trên sô pha, mở miệng hỏi.
"Haizz, cháu xem cháu kìa, chắc là vẫn giận bác ba chứ gì? Lâm Chính, cháu còn trẻ, có rất nhiều chuyện cháu không hiểu. Những chuyện bác ba làm trước kia tuy có chút sai lầm, nhưng hầu hết là muốn tốt cho nhà họ Tô, muốn tốt cho mọi người, cháu đừng giận bác nữa mà", Tô Bắc ra vẻ bậc cha chú, nói đầy thấm thía.
"Nói vậy là tôi trách lầm bác ba sao?", Lâm Chính cười nói.
"Chẳng thế thì sao?", Tô Bắc mỉm cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Dương! Bác ba xin nhờ cháu một chuyện này, cháu xem được không?".
"Chuyện gì?", Lâm Chính cười hỏi.
Chỉ thấy Tô Bắc lấy từ trong cặp tài liệu bên cạnh ra một gói to được bọc trong giấy dầu, đặt ngay ngắn lên bàn, sau đó mở nó ra.
Trong giấy dầu là từng chồng tiền mặt đỏ tươi.
Nhìn qua cũng phải hơn 200 nghìn tệ!
"Đây là tiền đặt cọc", Tô Bắc mỉm cười nói.
"Tiền đặt cọc cái gì?".
"Đương nhiên là tiền đặt cọc cho việc cháu làm rồi", Tô Bắc cười đáp, rồi giơ hai ngón tay ra: "Nếu xong việc, bác sẽ cho cháu chừng này nữa!".
"Lại 200 nghìn tệ nữa?".
Tô Bắc lắc đầu.
"Hai triệu tệ?", Lâm Chính sửng sốt.
"Là 20 triệu tệ", Tô Bắc đáp.
Ông ta vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Bắc.
20 triệu tệ?
Nhà họ Tô ngoài bà cụ Tô ra, sợ rằng chưa ai từng thấy số tiền lớn như vậy...
"20 triệu tệ? Bác ba, bác cần tôi làm gì mà cho tôi nhiều tiền thế? Giết người phóng hỏa thì tôi không làm đâu", Lâm Chính giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội nói.
"Sao bác ba lại bảo cháu làm những chuyện đó chứ?".
"Vậy bác muốn tôi làm gì?", Lâm Chính hỏi.
Tô Bắc hít sâu một hơi, sán lại gần Lâm Chính, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Lâm Chính, tòa án đã gửi giấy gọi cho tập đoàn Dương Hoa, hơn nữa đã định ngày mở phiên tòa. Nghe đây, bác muốn cháu vào ngày xét xử, đứng ra chỉ điểm tập đoàn Dương Hoa, đồng thời thừa nhận phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa là do cháu lấy trộm".
"Thế thì chẳng phải tôi sẽ ngồi tù sao?", Lâm Chính sợ hãi.
"Ngồi có mấy năm, nhưng cháu sẽ sở hữu hơn 20 triệu tệ! Như vậy không tốt sao?", Tô Bắc trợn mắt nói: "Cháu phải biết rằng, dù là ai cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong mấy năm".
"Nhưng vấn đề là tôi không lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô".
"Nếu cháu thừa nhận thì phương thuốc này chỉ có thể là cháu lấy, huống hồ chuyện này không phải do cháu làm thì ai làm?", Tô Bắc cười khẩy, rõ ràng là không tin anh.